Giọng điệu của Thẩm Phương Quỳnh có vẻ không ổn, Lê Tinh có dự cảm không lành. Cô liếc nhanh ra phía cổng sắt, lặng lẽ lấy chiếc túi xách đang đeo trên vai xuống, vo tròn lại cầm trên tay.
Bầu không khí trong nhà tối nay không đúng lắm, Lê Tinh vừa bước vào phòng khách đã nhận ra.
Trong phòng khách, Lê Vạn Sơn đang ngồi một mình trên ghế sô pha, tay chống cằm, gạt tàn trước mặt đầy thuốc, trong phòng còn thoang thoảng mùi thuốc lá.
Thẩm Phương Quỳnh không thích mùi thuốc lá, Lê Vạn Sơn và mấy anh em nhà họ Lê thường ra ngoài hút thuốc, trừ khi Lê Vạn Sơn đang rất bực mình, hoặc cãi nhau với Thẩm Phương Quỳnh mới hút thuốc trong nhà như vậy.
Lê Tinh không khỏi lo lắng có chuyện gì xảy ra, thấy mặt Lê Vạn Sơn đỏ bừng, mắt cũng có tia máu, cô càng lo lắng hơn. Lúc này cũng chẳng còn quan tâm đến việc mình có bị mắng hay không, thấy trước mặt Lê Vạn Sơn không có cốc nước nào, cô vội vàng đến bếp lấy ấm nước nóng rót cho ông một cốc, đặt lên bàn trước mặt ông:
"Bố, sao bố vẫn chưa ngủ ạ? Trưa nay bố uống nhiều rượu rồi, tối bố lại uống nữa sao? Bố có đau đầu không?"
Lê Vạn Sơn đương nhiên là đau đầu rồi. Cậu em trai Lê Vạn Phong tửu lượng kém, mấy người nhà trai đến hôm nay ai cũng uống được, lại còn bối phận lớn, nên chỉ có thể ông ra tiếp. Mọi người trong nhà họ Lê chiều đã về hết, một mình ông ở đó uống đến tận bảy giờ tối mới về.
Về nhà nằm nghỉ chưa được nửa tiếng thì lại gặp Quý Lâm đến, ông lại phải ra mặt xử lý, sau đó lại cãi nhau với bà vợ, đuổi hết con trai con dâu về phòng, rồi bị bà vợ ghé sát tai mắng cho một trận, bực bội đến mức chỉ biết hút thuốc, giả vờ ngủ.
Sau đó bị gọi dậy đi tắm, ông đi tắm thì đầu lại càng đau hơn.
Cả buổi tối ông cứ buồn bực, khó chịu, sự quan tâm của con gái cuối cùng cũng khiến ông thấy dễ chịu hơn đôi chút. Ông bưng cốc nước ấm trên bàn uống một ngụm, khóe miệng nở nụ cười hiếm hoi, giọng nói cũng dịu hơn: "Không đau đầu. Con lại đây ngồi đi, bố có chuyện muốn nói với con."
"Chuyện gì vậy bố? Mai nói không được sao? Con thấy bây giờ bố nên nghỉ ngơi." Lê Tinh ôm túi xách ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh ông, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía mẹ Thẩm Phương Quỳnh. Cô cảm thấy tình hình của bố không ổn, nhưng lại không nói rõ được là đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Phương Quỳnh từ lúc vào nhà vẫn chưa nói gì, bà khoanh tay ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện, nhận thấy ánh mắt dò hỏi của con gái, bà lại không giải thích cho con bé, chỉ liếc nhìn cốc nước Lê Tinh rót trên bàn trà, nói: "Hỏi bố con ấy, chuyện của ông ấy mẹ không quản." rồi lấy một cuốn tiểu thuyết từ dưới bàn trà lên đọc.
Lê Vạn Sơn mím môi, cũng nói với Lê Tinh: "Đừng nhìn mẹ con, bây giờ bà ấy là Vương Mẫu nương nương đấy."
Hai ông bà lại cãi nhau rồi.
"Bố mẹ đừng giận nhau nữa, có chuyện gì thì nói rõ ràng là được mà, hai người nhường nhịn nhau một chút."
Cả hai người đều có mặt, Lê Tinh cũng không tiện hỏi tại sao họ cãi nhau. Cả hai đều cứng đầu, chẳng ai chịu nói, cho dù có nói thì cũng không ai nhận mình sai, nói qua nói lại lại càng cãi nhau to hơn. Lê Tinh đã rất có kinh nghiệm trong việc xử lý chuyện bố mẹ cãi nhau, cô nhìn Thẩm Phương Quỳnh rồi lại nhìn Lê Vạn Sơn, khuyên nhủ.
Lê Vạn Sơn xua tay: "Không sao, chuyện của bố mẹ không cần con quản."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-85.html.]
"... Vậy bố, bố muốn nói chuyện gì ạ?" Tạm thời chưa khuyên được, Lê Tinh mân mê chiếc túi xách hỏi lại Lê Vạn Sơn.
"Con và Lục Huấn tiến triển thế nào rồi?" Lê Vạn Sơn suy nghĩ một lúc, trước tiên hỏi chuyện của cô và Lục Huấn.
Chỉ là hỏi chuyện này thôi sao?
Lê Tinh mím môi, hơi ngượng ngùng đáp nhỏ: "Rất tốt ạ."
Do dự một chút, cô kể chuyện Lục Huấn muốn đến nhà: "Bố, Lục Huấn muốn hỏi bố mẹ, anh trai cuối tuần sau có rảnh không, anh ấy muốn cùng ông nội Lục và bố mẹ đến nhà mình chơi ạ."
"Cậu ấy đã nói với con chuyện này?"
Lê Vạn Sơn đưa tay day day thái dương, chuyện này thực ra mấy hôm trước lúc gặp ông cụ Lục cũng đã bóng gió nhắc đến.
Nếu tối nay Quý Lâm không đến, Lê Tinh nói chuyện này ông nhất định sẽ đồng ý ngay. Nhưng bây giờ chuyện của Quý Lâm lại giống như quả b.o.m hẹn giờ, phải giải quyết trước đã.
Lê Vạn Sơn im lặng một lát, không trả lời chuyện có rảnh hay không, mà ngẩng đầu hỏi Lê Tinh: "Tối nay lúc ăn cơm, hai đứa gặp Quý Lâm, phản ứng của Lục Huấn thế nào? Có hỏi con gì không?"
Lê Tinh ngẩn người: "Quý Lâm đến rồi ạ?" "Đến rồi."
Lê Vạn Sơn uống cạn cốc nước, nhìn Lê Tinh nói: "Có chuyện bố phải nói cho con biết." Ớ Hậu Quê
Lúc nói câu này, vẻ mặt Lê Vạn Sơn nghiêm trọng, lông mày nhíu chặt như thể gặp phải chuyện phiền phức không nhỏ. Từ khi Lê Vạn Sơn nghỉ hưu, mỗi lần ông tức giận đều rất hùng hồn, Lê Tinh đã lâu không thấy ông như vậy.
Trong lòng Lê Tinh thấp thỏm, giọng nói cũng có chút dè dặt: "Chuyện gì vậy bố?"
Nhìn vẻ dè dặt của Lê Tinh, Lê Vạn Sơn càng khó mở lời. Một lúc sau ông mới mím môi nói:
"Con và Quý Lâm, trước đây nhà mình đã từng có một lời hứa hôn với cậu ta."
"Hứa hôn ạ?" Lê Tinh há hốc miệng, có chút không dám tin vào tai mình: "Bố, bố nói con với ai cơ ạ? Quý Lâm?"
"Sao lại có chuyện hứa hôn, con chưa từng nghe nói đến chuyện này."