Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 83

Cập nhật lúc: 2025-06-25 09:33:26
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Huấn nghe cô nói thế bèn cười, một lát sau mới nói: "Ừm, nhưng nhìn em vào nhà anh mới yên tâm. Anh cũng muốn ở bên em thêm chút nữa."

Khi hai người ở bên nhau, Lục Huấn ít khi nói lời đường mật, nhưng dường như câu nào cũng là lời yêu. Chỉ vài chữ đơn giản như vậy mà Lê Tinh lại thấy lâng lâng như đang say, vô cùng vui vẻ.

"Nơi em lớn lên từ bé, có gì mà không yên tâm chứ." Cô lẩm bẩm, khóe môi không kìm được mà cong lên. Nhìn cánh cổng sắt hé mở, bèn dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy em vào đây. Anh lái xe về cẩn thận nhé."

Lục Huấn nhìn cô, gật đầu: "Ừm, vào đi."

Hai người vẫn nắm tay nhau, anh nhìn xuống, chậm rãi buông tay cô ra: "Sáng mai khoảng bảy giờ rưỡi anh sẽ đến, đưa em ra ngoài ăn sáng, em không cần dậy sớm đâu."

"Ồ."

 

Lê Tinh rụt tay về, khẽ co lại, nhìn anh một cái rồi bước đến cổng nhà, đưa tay đẩy vào. Vừa đi vừa nhớ ra điều gì đó, cô dừng lại, thò người ra nhìn Lục Huấn: "À, sáng mai chúng ta đến bách hóa số một đi dạo nhé."

"Đến bách hóa số một à?"

Cô đột nhiên nhắc đến nơi đó, Lục Huấn ngẩn người. Đi đến trại nuôi trồng thuỷ sản mà đi đường toà nhà bách hóa số một thì hơi vòng, nhưng cô đã đề nghị, anh vẫn đồng ý ngay: "Ừm, được."

Lê Tinh khẽ cạy lớp sơn trên cánh cổng bằng móng tay. Lúc nãy trên đường anh có nói đến hướng trại nuôi trồng thủy sản, cô không mù đường, biết đi đường toà nhà bách hóa số một không thuận đường, nhưng cô đến đó không chỉ để đi dạo, chuyện này, có lẽ nên nói với anh một tiếng thì hơn.

Do dự một chút, cô nói: "Chú Hai em là tổng giám đốc của bách hóa số một, giám đốc Hạ trước kia là thư ký của chú ấy, em quen ông ta. Sáng nào tám giờ ông ta cũng đi kiểm tra các cửa hàng bên dưới. Mai chúng ta đến sớm một chút, nếu gặp thì đến chào hỏi ông ta một tiếng."

"Em biết, với khả năng của anh cuối cùng chắc chắn sẽ giải quyết được chuyện của giám đốc Hạ. Nhưng giám đốc Hạ, chú Hai em từng nói, ông ta có mưu đồ, rất giữ hình tượng, bình thường hay giúp đỡ người khác, một khi đã mở lời thì đều không phải chuyện nhỏ. Chuyện của con trai ông ta, em không biết rõ ràng, nhưng chắc chắn không chỉ đơn giản như ông ta nói..."

Dừng một chút, Lê Tinh nói tiếp: "Tất nhiên, nhà em không bao giờ làm chuyện ỷ thế h.i.ế.p người, em cũng không làm gì nhiều, chỉ là giới thiệu anh với ông ta, như vậy ít nhất ông ta sẽ có chút kiêng dè. Cho dù có nhờ anh làm gì thì ông ta cũng sẽ nói rõ ràng với anh, anh có thể chuẩn bị trước."

"Anh thấy sao?"

Lê Tinh nói một hơi, trong lòng cũng khá hồi hộp. Chuyện này cô đã suy nghĩ rất lâu rồi. Cô không thể biết rõ vấn đề của giám đốc Hạ mà lại trơ mắt nhìn Lục Huấn nhảy vào hố lửa. Như vậy sau này anh biết được, dù không nói gì thì trong lòng cũng sẽ khó chịu. Nhưng cô lại không muốn làm trái nguyên tắc, quan trọng nhất là phải xem xét ý kiến của Lục Huấn.

Gia đình cô, dù là mẹ Thẩm Phương Quỳnh, bố Lê Vạn Sơn, hay anh chị dâu làm việc gì cũng đều bàn bạc, tôn trọng lẫn nhau. Cô không muốn Lục Huấn nghĩ rằng cô tự ý quyết định, không tôn trọng anh.

Nghĩ một lúc, cô nói thêm: "Nếu anh thấy không ổn thì xem nên làm thế nào cho tốt, em tôn trọng ý kiến của anh."

Lục Huấn lần này thật sự sững sờ, vẻ mặt anh rõ ràng ngạc nhiên. Anh không ngờ Lê Tinh vẫn còn nhớ chuyện của giám đốc Hạ, lại còn nghĩ ra cách chu toàn như vậy.

Năm nay anh hai mươi bảy tuổi, từ khi có nhận thức, anh đã biết bố mình mất vì mẹ, mẹ cũng đi theo bố, ông nội ruột cũng sớm qua đời. Anh không có ai để dựa dẫm, phải ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết điều, tự lực cánh sinh.

Lớn đến chừng này, chỉ có ông nội Lục là người suy nghĩ cho anh đôi chút, nhưng ông không chỉ có mỗi mình anh là cháu. Anh chưa từng gặp ai suy nghĩ chu toàn cho mình như vậy, dù chỉ là một chuyện nhỏ nhặt trong mắt anh.

Thì ra được người ta trân trọng, quan tâm là cảm giác như thế này.

Trong lòng Lục Huấn dâng lên một luồng nhiệt nóng rực, anh không kìm được bước nhanh về phía cô.

"Tinh Tinh..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-83.html.]

Anh chăm chú nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô dưới ánh đêm, khẽ gọi một tiếng, rồi nâng khuôn mặt cô lên, không kiềm chế được mà hôn cô.

Nụ hôn ấy cuồng nhiệt, mãnh liệt và tràn đầy khát khao. Anh hôn cô mạnh mẽ, ôm cô thật chặt, như muốn nuốt chửng cô, hòa cô vào tận xương tủy.

Lê Tinh mở to mắt, hoàn toàn không ngờ Lục Huấn sẽ đột ngột hôn cô như vậy. Ngay tại cổng nhà họ Lê, nửa thân cô đã bước vào trong. Nếu lúc này có ai trong nhà đi ra, sẽ chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này. Thật quá táo bạo.

 

Từ nhỏ đến lớn, Lê Tinh chưa bao giờ làm chuyện nào liều lĩnh đến thế. Tim cô đập liên hồi, đầu óc như có pháo hoa nổ tung, vang dội đến mức màng nhĩ cũng rung lên. Vừa điên cuồng vừa mang chút cảm giác kích thích bí mật, như khi ngồi tàu lượn siêu tốc trong công viên thiếu nhi, xe vừa lao đến đỉnh cao nhất.

Phải đẩy anh ra thôi.

Ý nghĩ ấy mơ hồ xuất hiện trong đầu óc choáng váng của cô, nhưng bàn tay đặt trên n.g.ự.c anh lại không hành động. Cô cảm nhận được sự mãnh liệt trong cảm xúc của anh, sự kiểm soát bản thân đang sụp đổ, và cả những điều anh truyền đạt mà cô không nỡ buông tay.

Chỉ hôn một chút thôi... chắc sẽ không bị phát hiện đâu...

Bàn tay vốn định đẩy ra bỗng chùng xuống, Lê Tinh khẽ nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu, đôi môi hé mở đón nhận nụ hôn này.

Dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn đường, trong nhà im lặng đến mức không nghe thấy chút động tĩnh nào, chỉ có ánh sáng từ chiếc rèm kéo của gian chính hắt ra một chút.

Xung quanh yên tĩnh, trên mặt đất là bóng dáng hai người hòa quyện kéo dài thành một đường.

Một tay Lê Tinh vịn vào khung cửa, tay kia vòng lên cổ người đàn ông. Túi vải bẩn đeo trên vai cô trượt xuống khuỷu tay trắng ngần, chiếc cổ thon kéo căng đến cực điểm. Cô nhón chân lên trên đôi giày cao gót, nhờ những năm luyện múa nên vẫn có thể miễn cưỡng trụ vững. Nhưng anh hôn cô quá mãnh liệt, không chỉ dừng lại ở việc càn quét trong khoang miệng. Đôi tay anh nâng khuôn mặt cô, lướt qua tai cô khẽ vuốt ve.

Trong khoảnh khắc ấy, toàn thân Lê Tinh run lên như có dòng điện xẹt qua, từ sống lưng lan xuống tê dại đến tận xương tủy. Cô không còn trụ nổi, toàn thân mềm nhũn, chân khụy xuống. Anh lập tức đỡ lấy cô bằng đôi tay vững chãi, nâng cô lên và đặt cô ngồi trên tay mình.

Tư thế ấy khiến cô xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt. Cả người Lê Tinh nóng như bị luộc chín, gương mặt đỏ ửng tựa trái anh đào chín mọng, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ ra, nước sẽ chảy tràn.

Cô run rẩy, tai bị anh khẽ mơn trớn, cảm giác ngứa ngáy và tê dại như những đợt sóng nhỏ cuộn lên, khiến cô không thể ngăn nổi bản thân. Cô ngẩng đôi mắt ướt át nhìn anh, lần đầu tiên chủ động vòng tay ôm cổ anh, tìm đến đôi môi anh, cô học theo anh đưa đầu lưỡi tiến vào, khẽ l.i.ế.m và mơn trớn.

Người đàn ông mở to mắt, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên một tia sáng lấp lánh. Anh dùng đầu lưỡi khẽ kéo cô, quấn lấy cô trong khoang miệng mình.

Bên trong làn môi lớn và sâu ấy là một không gian nóng ấm, ẩm ướt, phảng phất hương vị ngọt ngào của trà mà anh vừa uống trên xe.

Tựa như một chú cá nhỏ bơi giữa đại dương, cảm giác mới lạ ấy khiến Lê Tinh như một đứa trẻ vừa phát hiện món đồ chơi thú vị. Cô chìm đắm, học theo từng cử động của anh, l.i.ế.m nhẹ, mơn trớn, dần dần bị cuốn vào.

"Con gái ngoan?"

Bỗng nhiên, phía sau vang lên tiếng gọi của Thẩm Phương Quỳnh, tiếp đó là tiếng cửa chính bật mở.

Lê Tinh giật nảy mình. Cô lập tức mở to mắt, vội vàng đẩy mạnh anh ra. Nhân lúc anh cũng phân tâm vì nghe thấy tiếng động, cô nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh.

"Vâng, mẹ, là con!" Cô cố lấy lại bình tĩnh, đáp lại một tiếng, rồi quay đầu lại thấp giọng nói nhanh: "Anh mau về đi, mai đến đón em."

Nói xong, cô lập tức đóng sập cánh cổng sắt lại, hành động nhanh gọn dứt khoát.

Chỉ nghe "rầm" một tiếng, cánh cổng rung lên hai nhịp mạnh, làm cả mấy bông tường vi bên bờ tường cũng rung rinh, những giọt sương đêm từ trên lá nhỏ rơi xuống.

Loading...