Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 82

Cập nhật lúc: 2025-06-25 09:33:23
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lê Tinh không muốn ngồi đây cho muỗi đốt nữa. Nghỉ ngơi một lúc, chân cô đã đỡ hơn nhiều, đi thêm một đoạn nữa hoàn toàn không vấn đề gì. Cô liền đề nghị với Lục Huấn: "Hay là ra phía cửa sông đi dạo? Em ít khi đến đây, chưa được ngắm cảnh sông ban đêm bao giờ, cũng chưa ra đến cửa sông nữa."

"Em muốn ra cửa sông xem sao?"

Lục Huấn nhìn chân cô. Cô ngồi lại trên tảng đá, cũng không đi giày tử tế, bàn chân trắng nõn thon gọn đặt hờ lên đôi giày, xem ra đã bớt đỏ, dưới ánh trăng trông trắng muốt như ngọc, khiến người ta muốn cầm lấy ngắm nghía.

Anh khẽ chụm đầu ngón tay, suy nghĩ một lát rồi nói: "Giày này của em không được. Muốn ra cửa sông thì anh cõng em đi."

"Anh cõng em á?"

Lê Tinh hơi do dự. Hai người đã hôn nhau rồi, lúc nãy cũng đã ôm ấp đủ rồi, lúc áp sát vào anh, cô thậm chí còn cảm nhận được... Giờ cô cũng chẳng còn câu nệ nam nữ gì nữa, chỉ là tối muộn thế này, ra ngoài bị người ta nhìn thấy, không biết có bị coi như cảnh đẹp hoặc khỉ trong sở thú cho người ta ngắm không.

"Bị người ta nhìn thấy không hay lắm đâu?"

Lục Huấn không mấy bận tâm đến chuyện này. Năm 1990 rồi, ôm ấp nhau ngoài đường cũng có khối người, cõng một cái thì có là gì. Cho dù bị hỏi thì cũng có thể lấy cớ đau chân hoặc đủ thứ lý do khác. Nhưng cô da mặt mỏng, dễ ngại ngùng.

"Giờ này ngoài đường cũng ít người rồi. Cho dù có nhìn thấy thì người ta cũng đâu quen mình. Về nhà rồi, ngày mai người ta còn chẳng nhớ mặt nữa là."

Nghe cũng có lý.

Lê Tinh lập tức xiêu lòng, không do dự nữa: "Vậy chúng ta đi ngay bây giờ đi. Giờ mới hơn tám giờ, dạo chơi bên sông một lát, em về nhà vừa đúng chín giờ."

Nói một hơi xong, Lê Tinh mới nhớ ra mình quên mất điều gì đó, ngập ngừng nhìn Lục Huấn: "Chỉ là... anh có mệt không? Em không nhẹ đâu."

"Chưa đến bốn mươi lăm cân mà còn bảo không nhẹ?" Lục Huấn bật cười, cúi xuống nhặt giày của cô.

"Anh biết cân nặng của em?" Lê Tinh ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ Lục Huấn có thể nói trúng phóc cân nặng của cô.

"Trước đây bọn anh thu mua thuỷ sản, có những loại chỉ cần ước lượng, không cần cân. Tay nghề rất quan trọng."

Ớ Hậu Quê

Lục Huấn nắm lấy cổ chân cô xỏ giày vào, buộc dây xong, giải thích một câu rồi quay lưng lại, ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Lên đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-82.html.]

Anh hành động nhanh nhẹn, Lê Tinh hoàn hồn lại thì chỉ nhìn thấy tấm lưng rộng lớn của anh. Người đàn ông cao to, dù đang ngồi xổm trước mặt cô nhưng vẫn không hề mất đi vẻ oai phong, ngay cả độ cong của lưng cũng toát lên khí chất của anh.

Khóe môi Lê Tinh khẽ cong lên: "Anh không sợ mệt là được." rồi đeo túi xách lên vai, chậm rãi leo lên lưng anh.

Lê Tinh quả thực không nặng, Lục Huấn cõng cô nhẹ bẫng, chẳng cảm thấy gì. Anh bước đi vững vàng, nhịp chân cũng không khác gì lúc hai người tản bộ lúc trước. Chẳng mấy chốc đã ra khỏi con đường nhỏ rợp bóng cây, đến con đường lớn.

Đã hơn tám giờ tối, ngoài đường vắng tanh, những người bán hàng rong đã dọn hàng về hết, người lớn cũng dắt con cái về nhà dần, chẳng còn ai để ý đến họ nữa.

Lê Tinh thở phào nhẹ nhõm, nằm trên lưng anh càng thoải mái, cũng có tâm trí ngắm nhìn xung quanh. Ở trên lưng anh, cô như cao hơn, có lẽ tầm nhìn xa hơn nên cô cứ cảm thấy mặt sông hôm nay dường như khác với mọi khi, hùng vĩ và rộng lớn hơn. Từng lớp sóng nước gợn lên bởi gió sông phản chiếu ánh đèn đường hai bên bờ, vẫn lấp lánh nhưng lại mang một vẻ đẹp khác biệt, tĩnh lặng và nên thơ.

Lê Tinh nhìn cảnh sông một chút, rồi lại cúi đầu nhìn Lục Huấn. Anh đang cõng cô, cô chỉ nhìn thấy bờ vai rộng và gáy tóc đen rậm của anh.

Cô bỗng gọi anh: "Lục Huấn."

"Hửm?" Lục Huấn nhẹ nhàng đáp lại, rồi nghiêng đầu hỏi: "Sao thế?"

Anh đáp lại nhanh như vậy, Lê Tinh rất vui, khóe môi cong lên, nhìn về phía ánh đèn trên những chiếc thuyền đánh cá xa xa: "Không có gì, chỉ là muốn gọi anh thôi. À, cuối tuần sau, em sẽ nói bố mẹ em cố gắng thu xếp thời gian."

"Còn nữa, mai em sẽ dậy sớm."

Giọng nói ngọt ngào của cô theo gió bay đến tai anh, mang theo chút mơ hồ càng thêm du dương như tiếng trời. Lục Huấn nghe thấy, khóe môi cũng khẽ nhếch lên: "Ừm, mai anh cũng đến đón em sớm."

Hai người đứng ở cửa sông một lúc, dần dần trời cũng muộn, gió sông thổi mạnh hơn, lạnh hơn. Lê Tinh thấy hơi lạnh, hai người không nán lại lâu, quay về chỗ để xe rồi lái xe đưa Lê Tinh về nhà.

Ban đêm xe cộ ít, đường thông thoáng. Tám giờ năm mươi phút, xe dừng trước cổng khu tập thể nhà máy sợi.

Buổi tối, cổng sắt khu tập thể đã khoá, xe không vào được, chỉ có cửa hông cho người đi bộ. Ông cụ gác cổng tuổi đã cao, đang nằm nghỉ trên giường trong phòng trực. Lê Tinh không muốn làm phiền ông nên xuống xe ngay trước cổng.

Lục Huấn cũng xuống xe, đưa cô đến tận cửa nhà.

Lúc này, những người ngồi hóng mát trước khu tập thể đã về nhà nghỉ ngơi, ca làm đêm chưa bắt đầu, chỉ có đi trên con đường gần nhà máy mới nghe thấy tiếng máy móc hoạt động. Dọc đường không gặp ai, hai người sóng vai đi như đang tản bộ. Đến cửa nhà, Lê Tinh không nhịn được nói:

"Em đã bảo không cần đưa rồi mà. Anh xem, gần lắm, con đường này em đi từ bé đến lớn, nhắm mắt cũng về được."

Loading...