"Cuối, cuối tuần sau á?"
Lê Tinh không ngờ Lục Huấn lại đột ngột nhắc đến chuyện này, trong lòng bỗng rối bời. Cô lảng tránh, vội vàng đáp: "Cái này... em phải về hỏi gia đình đã..."
Theo trình tự xem mắt ở khu tập thể, sau khi hai nhà gặp mặt, gần như có thể bàn đến chuyện đính hôn, nhanh thì trong vòng ba tháng sẽ cưới, chậm cũng không quá cuối năm.
Nhanh quá! Lê Tinh cảm thấy mình chưa chuẩn bị tâm lý.
Không phải cô không thích Lục Huấn. Anh đẹp trai, biết kinh doanh kiếm tiền, lại hào phóng chu đáo với cô, quà cáp cũng rất hợp ý. Sao cô có thể không động lòng?
Nếu không có ý với anh, cô đã chẳng ngồi đây, lúc nãy cũng chẳng nghi ngờ rồi ghen tuông khi anh tết tóc cho người khác.
Nhưng kết hôn, ở bên nhau cả đời...
Nghĩ đến thôi, Lê Tinh đã thấy hoang mang.
Lần trước Thẩm Phương Quỳnh có nhắc đến chuyện này, cô đã lảng tránh, cứ nghĩ mọi chuyện sẽ không đến nhanh vậy.
"Em, em, cuối tuần bố và anh trai em thường có kế hoạch. Cuối tuần sau em cũng không chắc họ có rảnh không. Em về hỏi họ xem sao..."
Lê Tinh ấp úng, Lục Huấn nghe ra sự lúng túng và hoang mang trong giọng nói của cô. Quả thực là hơi nhanh, cô chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Không muốn cô bị áp lực, anh thôi vân vê sợi tóc, ngẩng lên cười đáp: "Không sao, không có thời gian thì để lần sau vậy. Anh chỉ hỏi thôi, không vội."
"Ồ."
Anh nói không vội, Lê Tinh chẳng những không nhẹ nhõm mà còn thấy hơi buồn. Cô nghĩ mình đúng là chưa bao giờ đỏng đảnh như thế, cái gì cũng muốn.
Cô muốn anh sớm đến nhà chơi, như vậy chứng tỏ anh coi trọng cô, muốn sớm rước cô về. Nhưng cô lại...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-81.html.]
"Anh thật sự không vội chứ?" Lê Tinh rối bời trong lòng, càng nghĩ càng bức bối, không nhịn được quay sang nhìn anh hỏi.
Lúc hỏi, lông mày cô khẽ nhíu lại, cằm hơi nâng lên, đôi mắt long lanh ẩn chứa nỗi băn khoăn khó tả.
Lục Huấn im lặng nhìn cô một lát, rồi thành thật nói: "Sao có thể không vội được."
"Tinh Tinh, anh năm nay hai mươi bảy tuổi rồi, gặp được người mình muốn thì đương nhiên sẽ sốt ruột, sẽ mong sớm được giữ cô ấy bên mình..." Lục Huấn không nói tiếp, chỉ nhìn cô: "Anh biết em có thể thấy hơi nhanh, chưa chuẩn bị tinh thần. Không sao, chúng ta cứ từ từ, anh có thể đợi."
"Em cũng không phải là chưa chuẩn bị..." Lê Tinh lẩm bẩm, trong lòng bỗng thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô nghĩ mình không nên nghĩ ngợi quá nhiều, anh đã hai mươi bảy tuổi rồi, chắc chắn muốn kết hôn sớm.
Hơn nữa chỉ là đến nhà ăn cơm, hai gia đình làm quen nhau thôi. Cho dù có bàn đến chuyện cưới xin thì cũng còn hai ba tháng để chuẩn bị. Cô có thể nhân khoảng thời gian này tìm hiểu anh nhiều hơn. Hiểu rõ hơn rồi thì cô sẽ không còn hoang mang khi nghĩ đến chuyện chung sống với anh nữa, lúc đó cũng coi như đã sẵn sàng. Ớ Hậu Quê
Ừm, cho dù giữa chừng có vấn đề gì thì cũng không sao. Mấy năm nay, chuyện yêu đương rồi chia tay cũng đâu có hiếm.
Lê Linh còn dám không nói với gia đình mà đăng ký kết hôn với anh rể họ, vậy mà cô đến cả can đảm nghe lời gia đình dẫn bạn trai về ra mắt cũng không có, để chị ấy biết được chắc sẽ cười chết.
Nghĩ thông suốt rồi, Lê Tinh buông lỏng bàn tay đang nắm chặt: "Em sẽ về nói với mọi người. Cho dù tuần sau không rảnh thì sau đó cũng sẽ có thời gian thôi."
Câu này của cô rõ ràng là đã đồng ý. Cảm giác như mây tan trăng sáng, Lục Huấn bỗng thấy khoan khoái nhẹ nhàng. Anh nhướng mày, đưa tay vén sợi tóc mai bên má cô, giọng nói dịu dàng: "Ừm, được. Vậy em về hỏi bác Lê xem lúc nào thì tiện nhé. Bên anh lúc nào cũng sắp xếp được."
"Vâng, em biết rồi, về em sẽ hỏi."
Lê Tinh không giấu được chuyện trong lòng. Giải quyết xong xuôi, tâm trạng cô cũng thoải mái hẳn.
Mùa hè nhiều côn trùng, lúc nãy nép trong lòng Lục Huấn cô không để ý gì. Giờ ngồi lại trên tảng đá, cô cứ có cảm giác như có ruồi muỗi vo ve quanh bắp chân. Cô muốn đưa tay ra đập nhưng lại thấy động tác đó trước mặt anh có phần bất nhã, nên chỉ đành lúc nào ngứa quá không chịu được thì mới lắc chân, cố gắng xua đuổi lũ côn trùng đáng ghét kia.
Nghe thấy tiếng bước chân người đi lại phía ngoài, cô đưa tay xem giờ, đã hơn tám giờ rồi.
"Muộn rồi, chúng ta đi dạo một lát rồi về thôi?"