Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 80

Cập nhật lúc: 2025-06-25 09:30:43
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lê Tinh khẽ cười: "Lần em nói con số này cho bà chủ tiệm Mỹ Mỹ nghe, mặt bà ấy tái xanh, còn bảo em giữ bí mật. Lần đó bà ấy không lấy tiền cắt tóc của em luôn. Nhưng mà bà chủ đó hơi gian xảo. Biết em tính được lợi nhuận của người ta, bà ấy còn hỏi thông tin về những tiệm khác và bảo em làm gián điệp giúp bà ấy, hứa sẽ trả tiền hậu hĩnh."

"Chuyện thất đức vậy em chắc chắn không làm. Em từ chối bà ấy, hôm sau liền đến mấy tiệm bà ấy muốn em điều tra, dặn họ dùng hết dầu gội, thuốc uốn tóc thì nhớ bỏ chai cũ đi. Vì em toàn dựa vào mấy thứ đó để tính toán mà."

"Bây giờ ra tiệm làm tóc, họ đều không lấy tiền, xem em như bạn bè vậy."

Lục Huấn nhìn Lê Tinh đầy ẩn ý. Tiệm làm tóc mỗi ngày tiếp biết bao khách hàng, cô chỉ ghé vài lần, trò chuyện đôi chút mà đã nắm rõ ngọn ngành, lại còn kết thân được với tất cả mọi người. Quả là bản lĩnh hơn người.

Hai năm nay anh kiếm được kha khá, dựa vào đâu? Chính là nhờ nắm bắt nhu cầu thị trường, biết trước bước tiếp theo nên làm gì để sinh lời.

Hồi giá cả biến động mạnh, anh có thể nhanh chóng kiếm một khoản mua tàu cá cũng là vì sớm nhận ra tình hình, chớp đúng thời cơ.

Nếu cô vận dụng khả năng này vào kinh doanh, chắc chắn độ nhạy bén và khả năng nắm bắt sẽ không thua kém gì anh, lại còn giỏi giao tiếp, đúng là trời sinh ra để kinh doanh.

"Thật lợi hại!" Lục Huấn mỉm cười, lời khen hoàn toàn xuất phát từ sự chân thành.

"Tinh Tinh, với bản lĩnh này, em mà đi kinh doanh thì nhất định sẽ thành công."

"Kinh doanh á? Em nào biết gì đâu."

Lê Tinh không muốn Lục Huấn biết chuyện làm ăn thất bại thảm hại của mình, cô xua tay cười gượng gạo: ".... Em chẳng hiểu gì cả, vẫn thích đi làm hơn. Tuy lương thấp nhưng ít ra ổn định."

Lục Huấn không biết chuyện Lê Tinh từng thử kinh doanh, chỉ nghĩ cô không thích vất vả ngược xuôi. Anh cũng không mấy bận tâm đến điều đó. Dù sao anh cũng sẽ kiếm tiền, cô chỉ cần lo tiêu là được. Đi làm hay không, buôn bán hay không, đều không quan trọng. Thế nên anh không nhắc lại chuyện này nữa, chỉ nhìn cô mỉm cười: "Thích đi làm thì cứ đi làm, làm điều em thích mới là quan trọng nhất."

Lê Tinh không biết Lục Huấn đang nghĩ gì, chỉ nghe anh nói vậy, trong lòng càng thêm chột dạ, không biết đáp lại ra sao. Chẳng lẽ cô lại nói mình cũng chẳng thích đi làm, chỉ muốn mua sắm tiêu tiền thôi sao?

"Ừm, em cũng nghĩ vậy." Lê Tinh lại cười gượng, đưa tay lên vuốt tóc, chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi anh: "Kiểu tóc anh tết cho em là kiểu tóc cô dâu à? Nhưng em đi dự đám cưới mấy lần rồi, có thấy cô dâu nào để tóc thế này đâu?"

"Không phải tóc cô dâu. Anh thấy Lục Hân - em gái anh ở nhà tết kiểu này. Nó học từ vợ Lộ Phóng - Cố Như. Kiểu này đơn giản, anh thấy hợp với em nên tết thử."

Lục Huấn giải thích rồi lại nhìn cô. Tết tóc xong trông cô càng thêm xinh đẹp, rạng rỡ hơn lúc trước. Giờ mà cài thêm vài bông hoa nhỏ thì chẳng khác gì cô dâu. Cô dâu đẹp nhất, người khác có trang điểm kỹ lưỡng cũng chưa chắc đã sánh bằng. Anh buột miệng: "Nếu em thích tóc cô dâu, anh tết cho em nhé?"

Lê Tinh chỉ là tò mò chứ không có ý định đổi kiểu tóc, vội vàng lắc đầu: "Thôi khỏi, tóc cô dâu phải để dành đến ngày cưới mới tết. Ngày thường mà tết thì kỳ lắm. Kiểu này là được rồi, em rất thích."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-80.html.]

Ngày cưới...

Ánh mắt Lục Huấn khẽ động. Tuần trước, sau khi đưa cô về, anh có ghé qua nhà họ Lục. Ông nội nghe anh kể chuyện hai người hòa thuận thì rất vui, mấy hôm nay cứ gọi điện giục anh về, bảo anh thử hỏi ý Lê Tinh xem nhà họ có thể đến thăm nhà cô được không.

Anh biết ý của ông nội là mong hai người sớm ổn định.

Ban đầu anh nghĩ không cần vội, định đợi hết tuần này, đưa đón cô đi làm thêm một thời gian, để cô quen với việc ở bên anh rồi mới nói chuyện này.

Nhưng thực ra, sớm ổn định cũng tốt.

Lục Huấn cúi nhìn chiếc cúc áo bung ra nơi n.g.ự.c mình. Nếu không phải cúc áo bị đứt thì bàn tay đang đặt trên gáy cô chắc đã luồn vào trong vạt áo cô rồi.

Khả năng tự chủ của anh cũng không tốt như tưởng tượng, không hoàn toàn là lãnh đạm như anh Tiến nói.

Đối diện với người mình muốn, anh có đủ mọi phản ứng, mãnh liệt và dồn dập.

Sớm ổn định, mới là có trách nhiệm với cả hai.

Chỉ là, làm sao để mở lời với cô đây?

Anh không chắc cô nghĩ gì, có muốn nhanh như vậy không, rồi còn chuyện của người đàn ông kia nữa....

Anh vẫn chưa rõ tình hình cụ thể của người đó, chỉ mơ hồ đoán được thân phận. Anh luôn cẩn thận, trước khi nắm rõ và giải quyết mọi việc mà vội vàng đề cập đến chuyện ổn định, có vẻ hơi hấp tấp.

Từ năm mười ba tuổi, Lục Huấn đã tự quyết định mọi việc, dù là bỏ quân đội xuất ngũ hay chuyển sang kinh doanh, anh đều làm rất dứt khoát. Lần đầu tiên, anh do dự.

"Tinh Tinh." Lục Huấn chậm rãi nắm tay, ngón cái vân vê sợi tóc cô, do dự hồi lâu cuối cùng cũng gọi cô.

Anh phải hỏi cô trước, xem cô nghĩ sao đã.

"Hửm? Sao vậy?" Lê Tinh đang soi gương xem kiểu tóc mới, nghe tiếng gọi thì giật mình, vội cất gương, quay sang nhìn anh.

"Cuối tuần sau, nhà em có ai rảnh không? Anh và ông nội muốn đến thăm hai bác Lê và mọi người."

Loading...