Cô vội giơ gương lên soi, không ngờ kiểu tóc lại đẹp đến vậy. Thậm chí còn đẹp hơn những lần cô tự làm.
Lục Huấn lấy vài lọn tóc ở hai bên đỉnh đầu, tết thành hai b.í.m tóc nhỏ. Những b.í.m tóc này trông có vẻ lỏng tay, mềm mại hơn kiểu tóc tết truyền thống của cô, nhưng lại mang vẻ đẹp khác lạ. Tóc được tết đến giữa sau gáy thì anh gom toàn bộ tóc còn lại, buộc thấp thành một búi tóc, phần còn lại để xõa xuống lưng.
Đây là lần đầu tiên Lê Tinh thấy kiểu tóc tết thế này. Cô chưa từng nghĩ tết tóc sát da đầu lại có thể đẹp đến vậy.
"Anh cũng biết tết tóc à? Kiểu tết này trông lạ lắm!"
Lê Tinh cầm gương, vừa ngắm trái ngắm phải vừa không kiềm được mà đưa tay sờ lên tóc. Khi nhận ra búi tóc phía sau được buộc thành hình bông hoa, cô lại ngạc nhiên hỏi: "Còn búi tóc này, sao anh làm được? Trông giống như một đóa hoa vậy!"
"Chỉ tiện tay làm thôi."
Nhìn vẻ mặt cô thích thú với kiểu tóc mình làm, nụ cười trên gương mặt Lục Huấn càng sâu thêm. Anh để ý thấy có hai sợi tóc rơi trên chiếc lược nhỏ, liền đưa tay nhặt lấy. Ban đầu định ném đi, nhưng nghĩ ngợi gì đó, anh lại cuốn chúng quanh ngón tay mình.
"Tiện tay mà cũng làm được thế này? Anh giỏi thật đấy!" Lê Tinh thực sự kinh ngạc. Cô không ngờ anh còn biết tết tóc, lại còn tết đẹp và nhanh đến thế, thậm chí hơn cả người thường xuyên chải tóc.
Chẳng lẽ trước đây anh từng tết tóc cho người khác?
Nụ cười trên môi Lê Tinh chợt khựng lại. Cô đặt chiếc gương nhỏ xuống, quay đầu nhìn anh ngập ngừng hỏi:
"Anh... trước đây từng tết tóc cho ai chưa?"
Câu hỏi ấy khiến cô cảm thấy bất an. Sau khi thốt ra, trong lòng cô dấy lên một cảm giác buồn bã khó tả. Có lẽ bởi vì hai người vừa hôn nhau, hình bóng anh trong lòng cô đã thay đổi, trở nên quan trọng hơn. Cô không thể chấp nhận được việc anh từng đối xử như thế với người khác.
Thậm chí, cô còn nghĩ về nụ hôn ban nãy. Nụ hôn của anh mạnh mẽ đầy chiếm hữu. Ngoại trừ những phút giây vụng về ban đầu khiến môi cô đau nhức, sau đó, anh dường như biết cách khiến cô đắm chìm...
Nhưng anh từng nói với cô rằng, anh chưa từng yêu ai.
Anh sẽ không lừa dối cô, đúng không? Cô cảm nhận được anh không phải kiểu người như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-78.html.]
Lê Tinh không muốn nghĩ xấu về Lục Huấn, càng không muốn so sánh anh với những kẻ trăng hoa tệ bạc. Nhưng trong lòng cô vẫn có khúc mắc.
Mà đã có nghi ngờ thì phải hỏi rõ ràng, nếu không, cô sẽ mãi suy nghĩ khiến lòng khó chịu, và cô cũng chẳng thể tiếp tục mối quan hệ này được.
Cô siết chặt chiếc gương nhỏ trong tay, l.i.ế.m môi rồi cất giọng: Anh tết tóc còn đẹp và nhanh hơn cả em. Có cảm giác như anh từng làm nhiều lần rồi, với cả... nụ hôn vừa nãy nữa, anh..."
"Không, Tinh Tinh."
Ngay khi nghe câu hỏi của cô, Lục Huấn lập tức nhận ra sự bất thường. Anh không bỏ qua vẻ mặt thoáng buồn như muốn khóc của cô. Dường như anh chợt hiểu ra điều gì, liền bật cười bất đắc dĩ, vội vàng ngắt lời cô: "Không phải như em nghĩ. Anh chưa từng tết tóc cho ai cả."
Anh dừng lại một chút rồi tiếp lời: "Cũng không hẳn. Năm mười lăm tuổi, anh từng làm phụ việc trong một tiệm cắt tóc, tết tóc cô dâu một thời gian. Nhưng sau đó thì không còn nữa."
"Còn nụ hôn, cũng vậy. Lúc anh mười bốn tuổi, từng làm việc ở một rạp chiếu phim lậu, phụ trách pha trà..."
Nói đến đây, Lục Huấn bất giác mỉm cười. Những năm tháng ấy là đoạn ký ức anh không muốn nhắc đến nhất, khoảng thời gian khi anh mười bốn tuổi, phải mưu sinh, bị giới thiệu đến làm việc ở một rạp chiếu phim lậu ngoài chợ đen.
Đó là vào những năm 70, khi kỳ thi đại học vừa được khôi phục, đất nước vẫn còn trong giai đoạn sơ khai của đổi mới.
Năm đó, gia đình anh phải đưa Lục Cẩn đến Thượng Hải để thực hiện một cuộc phẫu thuật lớn. Từ khi sinh ra, Lục Cẩn đã yếu ớt, thường xuyên nhập viện. Những năm tháng ấy đã khiến gia đình kiệt quệ.
Đợt phẫu thuật ấy gần như vét sạch tài sản trong nhà. Mọi người sống tằn tiện kham khổ.
Vì không phải con ruột của gia đình nên anh cảm thấy mình không thể cứ thế hưởng thụ sự hy sinh của họ. Anh muốn giúp đỡ một chút, nên đã thử tìm việc làm bên ngoài.
Nhưng thời điểm đó, làn sóng tri thức trẻ trở về thành phố đang lên cao, việc làm khan hiếm khắp nơi. Một thiếu niên như anh không thể nào giành nổi công việc với người khác.
Tình cờ anh cứu được một kẻ lang thang trên phố. Người này thấy anh đáng thương nên giới thiệu công việc ở rạp chiếu phim lậu.
Nhưng rạp chiếu phim ấy không chỉ đơn thuần chiếu phim. Nó còn là nơi tổ chức đánh bạc và những hoạt động nhơ bẩn khác. Khi đi pha trà, anh thường xuyên bắt gặp những cảnh tượng xấu xa, nhơ nhuốc – cơ thể lõa lồ, dây lưng bị giật tung, những cảnh hỗn loạn vương vãi khắp nơi....
Những cảnh tượng ấy đã để lại cú sốc tâm lý lớn. Một thời gian dài, anh thậm chí không dám đối diện với chính cơ thể mình.