Vốn đã động lòng, nghe anh khuyên thêm vài câu, Lê Tinh liền cười rạng rỡ: "Anh nói cũng đúng, vậy sáng mai chúng ta đến trung tâm thương mại xem nhé?"
"Ừ."
Lục Huấn cười, thấy cô mở túi lấy ra chiếc lược nhỏ và gương soi, anh tự nhiên cầm lấy chiếc lược từ tay cô, đưa tay vén mái tóc xõa trên vai cô ra sau lưng để chải.
Cô vẫn đang ngồi trên đùi quay mặt vào anh, anh chải tóc cho cô, cánh tay vòng lấy cô, tư thế này rất bất tiện, cũng rất dễ khiến người ta liên tưởng, hơn nữa không thể tránh khỏi việc nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
"Để em tự làm." Lê Tinh vội vàng nói, đưa tay muốn lấy lại chiếc lược nhỏ trong tay anh.
Lục Huấn không cho: "Nhanh thôi mà."
"... Anh biết chải à?" Lê Tinh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lục Huấn nhướng mày, anh không trả lời trực tiếp, chỉ nói: "Chải cho em xem nhé?"
Lê Tinh vốn định nói với anh rằng tóc cô nhiều khó chải, nếu không biết chải sẽ nhanh chóng bị rối vào nhau, tuy tối qua cô mới gội đầu, tóc tương đối mềm mượt, nhưng mái tóc này đối với người không quen, vẫn rất khó chải suôn, chải không tốt rất dễ bị rối.
Nhưng anh đã nói như vậy, cô cũng không tiện nói thêm gì nữa, hơn nữa cô cũng có chút tò mò, không biết anh sẽ chải cho cô kiểu tóc gì.
"Vậy cũng được, anh thử chải cho em xem, từ khi trưởng thành, ngoài tiệm làm tóc ra, chưa có ai chải đầu cho em đâu."
Tóc Lê Tinh nhiều, chịu được sự tra tấn, lại là buổi tối, cũng vừa hay không có việc gì làm, nghĩ để anh thử xem sao cũng được, cô nhướng mày nói rồi chống chân xuống đất, mang giày vào, từ trên đùi anh xuống ngồi sang bên cạnh, nghiêng người về phía anh chờ đợi.
Trên đùi bỗng nhiên nhẹ bẫng như có gì đó trống rỗng, Lục Huấn cúi đầu nhìn đùi và lòng mình trống không, anh cũng nghiêng người theo cô, đến gần cô hơn mới nhẹ giọng hỏi: "Em muốn kiểu tóc nào? Buộc cao hay buộc thấp?"
Anh làm y như ở tiệm làm tóc, còn rất chuyên nghiệp, Lê Tinh không khỏi nhếch khóe môi: "Kiểu nào cũng được, chải đại là được rồi."
Lục Huấn nắm lấy tóc cô ngắm nghía một chút, suy nghĩ rồi nói: "Vậy anh cứ chải theo ý anh nhé?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-77.html.]
"Vâng, chải đại đi, không sao đâu." Lê Tinh không nghĩ Lục Huấn biết chải đầu, cô khẽ gật đầu đáp lại một cách qua loa, nghĩ nghĩ, cô giơ chiếc gương nhỏ lên, dự định lát nữa tình hình không ổn thì sẽ kịp thời hô dừng.
Lục Huấn chú ý đến động tác của cô, anh cũng không nói gì, khóe miệng nở nụ cười cầm lược chải tóc cho cô.
Trời đã tối, gương lại nhỏ, soi không được rõ lắm, Lê Tinh chỉ thấy anh ở phía sau từng chút từng chút vén tóc cô lên, vuốt theo sợi tóc, động tác vô cùng nhẹ nhàng, cô cũng không cảm thấy tóc bị kéo căng da đầu.
Anh như vậy, hoàn toàn khác với lúc anh hôn cô.
Lê Tinh không kìm được lại nhớ đến cảnh tượng lúc họ hôn nhau, lồng n.g.ự.c anh nóng bỏng, cánh tay như bằng sắt vô cùng mạnh mẽ giữ chặt cô trong lòng, ngay cả tiếng tim đập cũng mạnh mẽ như vậy, khiến người ta nghe thấy cũng phải đập thình thịch theo, anh hôn cô như mãnh thú, không buông tha cho cô chút nào, chỉ cần có một chút khe hở, đều có thể nhanh chóng tìm thấy mà luồn vào.
Cái lưỡi như có xúc tu, quấy đảo khiến lưỡi cô không có chỗ trốn, bị ép phải nuốt lấy anh...
Cô hoàn toàn không thể chống đỡ được anh.
Anh hôn cô, nụ hôn ấy mãnh liệt hơn bất cứ gì mà những câu chuyện tình cảm từng miêu tả, khiến người ta đỏ mặt tía tai, tim đập dồn dập.
Lê Lê Tinh l.i.ế.m đôi môi còn hơi đau nhức, tay cầm chiếc gương nhỏ, ngón tay thon dài vô thức vân vê dải ruy băng. Gương mặt dần đỏ ửng, nóng bừng trở lại.
Phía sau cô, Lục Huấn lại nhanh chóng ra tay. Anh chỉ cần vài động tác đơn giản là đã vuốt gọn mái tóc của cô. Những ngón tay khéo léo nâng lên vài lọn tóc trên đỉnh đầu, nhanh nhẹn đan vào nhau. Chẳng mấy chốc, hai b.í.m tóc xinh xắn xuất hiện ở hai bên.
"Tinh Tinh, đưa anh dải ruy băng." Lục Huấn vừa kiểm tra b.í.m tóc mình vừa tết, cảm thấy cũng khá ổn, liền chìa tay về phía Lê Tinh.
"Gì cơ?" Lê Tinh vẫn chưa kịp phản ứng. Khi định thần lại, cô mới nhận ra anh đang nói gì, liền đưa tay sờ lên đầu.
"Xong rồi sao?"
"Chưa, còn thiếu một bước."
Lục Huấn chặn tay cô lại, rút lấy dải ruy băng trong tay cô. Những ngón tay anh lại thoăn thoắt vài cái, một chiếc nơ bướm xinh đẹp đã được cột lên tóc. Anh chỉnh nhẹ chiếc nơ cho cân đối, nhìn trái ngó phải rồi hài lòng mỉm cười: "Xong rồi."
"Mau thế cơ à!"
Lê Tinh ngạc nhiên. Thường ngày, tự cô chải tóc bằng chiếc lược lớn cũng mất ít nhất năm phút, vậy mà anh chỉ làm vài thao tác đã xong?