Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 75

Cập nhật lúc: 2025-06-25 09:26:41
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhận ra điều này, ánh mắt sâu thẳm của anh vụt qua tia sáng dịu dàng. Anh buông chiếc lưỡi mềm mại ngọt ngào ấy ra, như phần thưởng nhẹ nhàng chạm hai lần vào khóe môi cô. Nhưng ngay sau đó, anh lại nhanh chóng cạy mở hàm răng cô, tiếp tục chiếm giữ toàn bộ. Ớ Hậu Quê

Chuyện giữa đàn ông và phụ nữ dường như là bản năng tự nhiên. Người đàn ông từ đầu chỉ biết cắn nuốt thô bạo, lúc này đã bắt đầu điều chỉnh lực đạo và tốc độ. Bàn tay to lớn đặt sau gáy cô nhè nhẹ vuốt ve, ngón tay thô ráp cọ xát vào làn da mềm mại. Hàm răng không còn chỉ dừng lại ở những cú va chạm mạnh...

Nhưng chính sự thay đổi này lại khiến cô khổ sở. Lê Tinh chưa bao giờ cảm thấy bị hành hạ đến vậy. Gáy cô vô cùng nhạy cảm, lòng bàn tay thô ráp của anh mang theo những vết chai, từng đường nét chà xát qua khiến cô như có hàng ngàn con kiến bò khắp người. Toàn thân cô run rẩy mềm nhũn, bất giác kêu lên khe khẽ, nhưng âm thanh ấy chỉ khiến anh hôn cô mạnh mẽ hơn.

Đây là lần đầu tiên Lê Tinh hôn môi, hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào, làm sao chịu nổi kiểu giày vò này. Cô cảm giác như cơ thể mình sắp tan chảy, mềm nhũn không còn chút sức lực, tựa như đang đứng trên mây và có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Đầu ngón chân cô vốn đặt trên đầu gối anh càng lúc càng căng chặt, đôi chân đang chống đỡ cũng mất đi kiểm soát mà siết chặt lấy vòng eo săn chắc của anh. Bàn tay cô nắm lấy áo anh mỗi lúc một chặt hơn, như thể không muốn buông rời.

Những ngón tay thon nhỏ của cô siết chặt vạt áo đen, khiến vải áo nhăn nhúm, kéo căng đến mức một chiếc cúc phát ra tiếng tách và bật tung. Đầu ngón tay Lê Tinh vô tình lướt dọc mép áo, chạm đến một vùng cơ bắp rắn chắc.

Nóng bỏng, săn chắc, bề mặt hơi gồ ghề nhưng vẫn trơn láng. Ngón tay cô khẽ run rẩy, chợt mở bừng mắt, không cẩn thận cắn mạnh lên môi anh.

Lục Huấn nhíu mày vì đau, từ từ buông cô ra, ánh mắt sâu thẳm đầy hơi thở nặng nề, nhìn cô khẽ hỏi: "Sao vậy?"

Lê Tinh xấu hổ muốn chết, rụt người vào lòng anh thở dồn dập, mắt nhắm lại, ngón tay chỉ về phía vạt áo nhăn nhúm và phần n.g.ự.c lộ ra của anh: "Áo... em làm rách áo anh rồi."

Ánh mắt Lục Huấn theo ngón tay cô nhìn xuống. Áo không bị rách, nhưng chiếc cúc thứ ba đã đứt chỉ, treo lỏng lẻo trên một đầu sợi chỉ. Vì cô quá căng thẳng mà kéo mạnh, vạt áo bung ra, để lộ một vùng cơ n.g.ự.c rắn chắc.

Lục Huấn sững lại một giây, ngước mắt nhìn cô. Đôi mắt cô khép chặt, dáng vẻ xấu hổ đến mức không dám đối diện. Anh không khỏi bật cười, nhưng anh biết nếu giờ mà cười, cô chắc chắn sẽ lập tức nhảy khỏi người anh mà tìm lỗ nào trốn mất.

Anh cố nhịn cười, đưa tay gỡ chiếc cúc, nắm chặt trong lòng bàn tay, kéo vạt áo lại chỉnh sửa rồi hờ hững nói: "Không sao, chỉ là nút áo lỏng thôi, không phải rách."

Nghe vậy, Lê Tinh mở mắt nhìn về phía n.g.ự.c anh. Sau khi anh chỉnh lại, trông đỡ hơn nhiều so với lúc nãy, nhưng vẫn còn rõ những vết nhăn. Một chiếc cúc đã bung, để lại một khe hở nhỏ. Ngồi thì không quá rõ, nhưng nếu đứng dậy đi lại, khe hở đó chắc chắn sẽ lộ ra thêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-75.html.]

Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chỉ hôn một chút thôi mà đã làm bung áo người ta. Nghĩ đến những lời mình nói thẳng thừng lúc trước, cô càng không dám ngẩng đầu.

"Anh định lát nữa về chỗ ông nội Lục sao? Chỗ này cách trung tâm không xa, mà bên đó lại đóng cửa muộn hơn mấy nơi khác. Bây giờ qua đó vẫn kịp. Em mua cho anh một chiếc áo để thay nhé?" Lê Tinh nhìn đồng hồ dưới ánh trăng rồi ngước lên hỏi anh.

Cô biết Lục Huấn không sống cùng gia đình, nhưng đi xa nhiều ngày, trở về cũng nên ghé thăm ông nội. Dù trời tối, người khác có lẽ sẽ không chú ý anh mặc gì, nhưng lỡ ai đó nhìn thấy, lại biết họ ở cùng nhau trước đó, không phải sẽ dễ dàng đoán ra chuyện gì đã xảy ra sao? Cô đã đủ xấu hổ rồi, không muốn sự việc lan rộng thêm.

Ý nghĩ của cô gần như viết rõ lên mặt, khiến Lục Huấn không nhịn được mà nở nụ cười. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, chỉnh lại những lọn tóc xõa rối bên má và môi cô, dịu dàng nói: "Tối nay không về nhà ông nội. Ông nội ngủ sớm, anh về cũng chẳng trò chuyện được nhiều. Để hôm khác rảnh rỗi rồi ghé."

"Nếu em muốn đi dạo trung tâm thì được, nhưng chỉ để mua áo cho anh thì không cần. Trên xe có áo."

Lục Huấn vừa nói vừa siết nhẹ cánh tay đang ôm cô, không có ý định thả ra. Anh không muốn đưa cô rời đi vào lúc này.

Lê Tinh không nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, nhưng anh dưới ánh trăng đã thu vào tầm mắt tất cả. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, đôi mắt ướt át như vừa bị bắt nạt, hàng mi dài khẽ rung, còn ẩm ướt. Đôi môi căng mọng như quả anh đào chín, hơi sưng đỏ với lớp bóng mờ còn đọng lại, không biết là của cô hay của anh.

Dáng vẻ ấy quá đỗi quyến rũ, anh sao có thể để cô bước ra gặp người khác?

Nghe anh nói trên xe có áo, Lê Tinh thở phào nhẹ nhõm: "Xe có áo sao? Vậy chúng ta về thay đi."

Nói xong, cô chợt nhận ra mình vẫn ngồi trong lòng anh, hai chân co lại trên đùi anh. Khuôn mặt cô lại nóng lên, cố gắng giãy ra, nhưng bàn tay to của anh đang đặt trên eo cô, thấy cô động đậy bèn siết chặt hơn, trầm giọng hỏi:

"Muốn về rồi à?"

Loading...