Phía sau bách hóa số sáu là một con hẻm nhỏ thông ra công viên, tương đối yên tĩnh rộng rãi, đỗ xe ở đây rất dễ thấy. Lê Tinh vuốt tóc, vừa đi ra vừa nhìn trái nhìn phải, không mất nhiều công sức đã nhìn thấy chiếc xe Lục Huấn đỗ dưới bóng cây.
Lục Huấn cũng nhìn thấy Lê Tinh. Hôm nay cô đến dự tiệc đính hôn của Lê Linh, không muốn Lê Linh cảm thấy mình cướp hào quang nên cô ăn mặc giản dị. Mái tóc xoăn dài đến lưng được buộc hờ bằng một chiếc dây buộc tóc, mặc áo ngắn tay thêu hoa màu trắng, kết hợp với quần lửng ống rộng cạp cao bằng vải bò mỏng, đi đôi xăng đan buộc dây màu xanh lá cây.
Cách ăn mặc đơn giản tôn lên vòng eo thon gọn, đôi chân thon dài trắng nõn đến phát sáng. Lục Huấn lặng lẽ nhìn, bỗng nhớ đến cây hoa mộc lan trắng mà anh nhìn thấy trên đường về, hoa nở trắng xóa cành, tỏa sáng rực rỡ, hương thơm thoang thoảng.
Mệt mỏi sau nhiều ngày bôn ba tan biến, anh đẩy cửa xe bước xuống.
"Sao lại nhanh vậy? Vừa nãy anh ở gần đây sao?" Lê Tinh siết chặt quai túi vải trên vai, vừa đi nhanh vừa chạy đến, dừng lại cách anh một bước chân, nhìn anh hỏi.
Hôm nay anh mặc cả cây đen, áo sơ mi đen, quần tây ống suông, dáng người thẳng tắp, vai rộng chân dài. Không biết là do anh hợp với màu đen, hay do một tuần không gặp, nên cô có ảo giác, mà luôn cảm thấy anh đẹp trai hơn rất nhiều. Đứng trước mặt anh, nhịp tim cô không tự chủ được đập nhanh hơn.
"Ừm, anh gọi điện cho em trên đường đến đây."
Lục Huấn mỉm cười nhìn cô, đưa tay mở cửa ghế phụ: "Ngoài này nóng, lên xe trước đã."
"Ồ." Lê Tinh nhìn anh, rồi chui vào trong xe.
"Vừa nãy anh đã gọi điện cho bác Lê và mọi người, nói anh đến đón em, có thể sẽ đưa em về muộn, em xem có cần gọi lại cho họ không?" Sau khi lên xe, trước khi khởi động Lục Huấn quay sang nói với Lê Tinh tình hình.
"Anh gọi cho họ rồi sao?" Lê Tinh ngạc nhiên nhìn anh.
"Ừm." Lục Huấn cười nói: "Hà Dương nghe máy, nói là đi dự tiệc đính hôn của chị họ em, vừa mới về."
"Cậu ấy còn nói em cũng đến đó, sáng nay em không đi xe máy mà đi xe buýt."
Mấy hôm nay, anh gọi điện thoại phần lớn đều là Lê Hà Dương nghe máy, hai người cũng đã quen thuộc. Hôm kia Lê Hà Dương đã đổi cách gọi anh là anh Lục, nhưng cô không biết anh đã gọi cháu trai là Hà Dương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-61.html.]
Mấy hôm nay, hai người họ khá thân thiết.
"Vậy à, ngày nào anh cũng gọi điện về nhà em." Lê Tinh bĩu môi nói.
Lục Huấn nhận ra sự khác thường trong lời nói của cô, không khỏi nhìn cô: "Em không vui sao? Là anh đường đột?"
Anh quá nhạy cảm, Lê Tinh sững người, nhưng nhanh chóng cười nói: "Không có, sao anh lại nghĩ vậy?"
Nụ cười trên mặt cô dịu dàng đoan trang, nhưng Lục Huấn lại không cười theo. Anh nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của cô, im lặng một lúc rồi nói: "Tinh Tinh, anh chưa từng tiếp xúc nhiều với con gái, em gái thì sợ anh nhiều hơn. Nếu anh có chỗ nào khiến em không vui, em phải nói cho anh biết."
Anh nghiêm túc như vậy, Lê Tinh lại thấy ngại ngùng. Thực ra cô chỉ là nhất thời "giận dỗi", rõ ràng là hai người đang hẹn hò, vậy mà mấy hôm nay anh đi công tác, cô chỉ có thể nghe tin tức về anh từ người khác, cảm thấy không thoải mái.
Cô luôn có một tật xấu, trước đây khi quan hệ với Quý Lâm tốt đẹp, nếu anh ta có thêm bạn bè thân thiết khác, cô cũng sẽ thấy khó chịu. Nhưng cô biết Quý Lâm không thể chỉ thuộc về mình cô, không thể chỉ có mỗi cô là người bạn điếc, người bạn nói lắp, nên cô biết kiềm chế.
Lần này đổi thành Lục Huấn, lại thêm mối quan hệ hiện tại của hai người, nên cô có chút mất bình tĩnh.
"Không có, anh không làm gì sai cả, cũng không khiến em không vui." Lê Tinh vừa nói vừa nghịch móng tay cái.
"Mấy hôm nay, hải sản, cá, hoa quả anh gửi đến, Hà Dương, Thiên Tứ đều rất thích."
Lê Tinh không nói rõ, Lục Huấn cẩn thận nhớ lại những việc mình đã làm trong tuần này, bỗng hiểu ra mình đã sai ở đâu.
Mấy hôm nay ở Từ Thành anh rất bận, khi gọi điện thoại về nhà họ Lê nói gửi đồ gì đến, anh đều tranh thủ thời gian ăn trưa hoặc trước khi bắt đầu bữa tiệc tối, mà hai khoảng thời gian đó cô đều không có nhà.
Anh đã "ám thị" Lê Hà Dương rất nhiều lần, có lúc điện thoại là do chị dâu cả Hà Lệ Quyên nghe máy, anh cũng cố ý nhắc đến Lê Tinh, nhưng đáng tiếc là anh không nhận được hồi âm của cô.
Anh cũng từng nghĩ đến việc gọi cho cô khi cô ở nhà, nhưng buổi sáng anh sợ làm phiền cô ngủ, ảnh hưởng đến công việc của cô. Buổi tối, phần lớn thời gian anh đều bận tiếp khách, đến khi xong việc, nhìn đồng hồ thì đã muộn, là lúc nhà họ Lê nghỉ ngơi, gọi điện thoại lúc đó là không thích hợp... Vì nhiều lý do, do dự mãi, cả tuần này ngày nào anh cũng gọi điện thoại về nhà họ Lê, cuối cùng lại không nói chuyện được với cô câu nào.