Mấy lần xem mắt trước của Lục Huấn, mẹ Thuận Tử là Minh Tâm Liên đã đặc biệt nhờ người đi dò la, đối phương là người như thế nào, họ đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cho dù không xảy ra sự cố hay hiểu lầm gì, thì cuối cùng buổi xem mắt cũng sẽ không thành.
Mà bản thân Lục Huấn dường như cũng không có ý định lập gia đình.
Hiện tại sự nghiệp của họ tuy chưa hẳn là quá thành công, nhưng so với người bình thường thì cũng không tệ, Lục Huấn lại cao to đẹp trai, cho dù anh không la cà quán bar hay vũ trường thì cũng không ít cô gái chủ động tiếp cận anh, thậm chí còn có vài ông chủ muốn giới thiệu con gái, cháu gái cho anh.
Nhưng Lục Huấn hoàn toàn không đáp lại, cứ như thể mấy năm lênh đênh trên biển đã giúp anh tu thành chính quả, đoạn tuyệt thất tình lục dục.
Ai ngờ được, lần này lại thành công.
Hai người quen nhau từ năm 5 tuổi đến giờ, Thuận Tử chưa từng thấy Lục Huấn dịu dàng quan tâm cô gái nào như vậy, nói chính xác hơn, anh chưa từng đối xử với ai như vậy cả.
Bề ngoài Lục Huấn trông có vẻ dễ gần, ai cũng nói anh trọng tình trọng nghĩa, nhưng thực ra chỉ có vài người nhất định mới được anh thật lòng đối đãi, còn lại phần lớn chỉ là tiện tay giúp đỡ, hoặc là có lợi ích gì đó.
Bấy nhiêu năm nay, bên cạnh họ có người đến người đi, Lục Huấn luôn tỏ ra thản nhiên không quá bận tâm, giống như hồi trước với Đỗ Kiến, lúc đến anh cưu mang, lúc đi anh không giữ, bị phản bội, anh cũng chẳng ngạc nhiên.
Mà không lâu sau, Đỗ Kiến từ chỗ phong quang vô hạn, bỗng chốc tán gia bại sản, suýt chút nữa phải vào tù "đạp máy khâu", ai cũng biết là do ai làm.
Với người ngoài thì anh như vậy, với người nhà, anh thật sự quan tâm cũng chỉ có mỗi ông cụ Lục, còn với hai đứa em sinh đôi kia, anh chỉ làm tròn trách nhiệm là chính.
Nhưng qua cuộc điện thoại vừa rồi, Thuận Tử lại cảm nhận được con người này từ trong ra ngoài đều trở nên dịu dàng, có sự quan tâm nâng niu dành cho người ở đầu dây bên kia. Thuận Tử không khỏi tò mò về Lê Tinh, thấy Lục Huấn nhíu mày chặt, dường như đã đến giới hạn chịu đựng với anh ta, bèn vội vàng bổ sung: "Cái đó, tôi chỉ đến chào hỏi em dâu một tiếng thôi, sẽ không làm phiền đâu, cậu cũng biết mẹ tôi mà, quan tâm nhất đến chuyện đại sự của cậu, nghe nói cậu xem mắt thành công, cứ hỏi tôi mãi." Ớ Hậu Quê
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-60.html.]
Nhắc đến Minh Tâm Liên, sắc mặt Lục Huấn mới hơi dịu lại, nhưng anh vẫn nói: "Hôm nay không được, tôi chưa nói trước với cô ấy. Ngày mai đi, nếu mai cô ấy rảnh, tôi đưa cô ấy đến hẻm Tây Hỗ xem người ta đánh cá, nếu được thì cùng nhau ăn trưa."
Nói xong Lục Huấn liếc nhìn đồng hồ, đã trễ thêm một phút nữa rồi, trong lòng anh dâng lên nỗi bồn chồn.
Lần này anh đi Từ Thành, Thuận Tử đột nhiên đưa đến một khách hàng quan trọng, vì muốn chốt hợp đồng này nên thời gian bị trì hoãn lâu hơn dự kiến, hai người mới bắt đầu tìm hiểu nhau, thật sự không nên như vậy.
Lúc nãy nói chuyện điện thoại, anh còn lo cô sẽ xa cách với anh. "Cậu xuống xe nhanh lên, đừng làm mất thời gian của tôi."
"Được rồi."
Thấy vẻ mặt Lục Huấn đã không vui, thái độ càng thêm kiên quyết, Thuận Tử cũng không dám vuốt râu hùm nữa, ngoan ngoãn xuống xe, nhớ ra điều gì đó, anh ta lại quay đầu hỏi: "Vậy tối nay đến chỗ anh Tiến ăn cơm, cậu còn đi không? Anh ấy vừa từ ngoài Bắc về, bọn mình vẫn chưa gặp nhau đấy."
Lục Huấn dừng lại một chút. Vũ Tiến tối qua gọi điện báo anh ta đã từ miền Bắc trở về, chuyến đi này thu hoạch lớn, "ăn" được một khoản kha khá, chỉ là mấy người kia nghe phong phanh nên đang nhòm ngó, đều muốn chia phần, thậm chí là muốn nhiều hơn. Họ phải tính toán kỹ lưỡng, làm sao để mọi chuyện êm xuôi. Tối qua hai người đã hẹn hôm nay gặp mặt để bàn bạc, không thể không đến.
"Có lẽ không kịp, mọi người cứ ăn trước đi, lát nữa tôi ghé qua ngồi một lát. Còn việc gì nữa sao?"
"Không có, không có, cậu cứ yên tâm đi. Anh Tiến sẽ hiểu mà, chỉ cần ngày mai cậu dẫn em dâu đến cho bọn tôi gặp mặt là được, tối nay cậu không đến cũng không sao."
Thấy Lục Huấn thật sự vội, Thuận Tử vội vàng nói một tiếng rồi xuống xe, đóng sầm cửa lại. Cửa xe vừa đóng, Lục Huấn lập tức khởi động xe, chạy về phía toà nhà bách hóa số sáu.
Chẳng mấy chốc đã tới nơi. Anh đỗ xe ở trạm xe buýt trước cửa sau bách hoá số sáu.
Lúc này Lê Tinh cũng vừa ra ngoài. Cô ứng phó với sự tò mò, trêu chọc của đồng nghiệp cả văn phòng thật sự rất mệt mỏi, cuối cùng bí mật thỏa thuận với Phương Tình bằng một bữa ăn, rồi mới nhân lúc đi vệ sinh để trốn thoát với sự giúp đỡ của cô ấy. Lần đầu tiên cô không tan làm đúng giờ, mà về sớm mấy phút.