"Anh ấy nói, anh ấy tên là Lục Huấn, hỏi cô tan làm chưa."
Bên tai Lê Tinh như nổ tung, cô vội vàng kéo ghế ra, chạy như bay đến chỗ điện thoại, nhận lấy ống nghe từ tay Phương Tình, còn chưa kịp điều chỉnh hơi thở đã lên tiếng: "A lô."
Giọng nói hơi căng thẳng lại rất nhỏ, như bị ai bóp nghẹt cổ họng, kéo dài ra một chút, mềm mại như có thể kéo thành kẹo sợi.
Lê Tinh cũng giật mình vì giọng nói của chính mình, không giống cô chút nào.
Đầu dây bên kia, Lục Huấn tấp xe vào lề đường ở trạm xe buýt, quay đầu ra hiệu cho Thuận Tử đang ngồi ở ghế sau nhanh chóng xuống xe. Nghe thấy cô nói một tiếng "a lô", trên mặt anh nở nụ cười, cổ họng khẽ chuyển động, gọi cô: "Tinh Tinh, là anh."
"Sắp tan làm rồi đúng không?" Giọng nói trầm ấm phát ra từ cổ họng, truyền qua ống nghe có lẫn tạp âm, khiến tai Lê Tinh hơi ngứa ngáy, đầu quả tim như bị sợi tơ cào nhẹ, dấy lên từng trận run rẩy giật mình. Cô siết chặt ống nghe đáp: "Vâng. Anh về rồi à?"
"Ừ, anh về rồi."
Lục Huấn khẽ cười đáp lời cô, anh liếc nhìn dòng xe cộ trên mấy con đường hướng về phía toà nhà bách hóa số sáu, giờ tan tầm nên xe cộ đông đúc hơn hẳn so với lúc giữa trưa, có lẽ không đến nỗi tắc đường, nhưng chắc chắn sẽ bị trì hoãn đôi chút.
"Anh sẽ cố gắng đến đúng giờ, nếu trễ một hai phút em cứ thong thả ở trong bách hóa đợi anh một lát, hoặc em xem có gì vừa ý thì cứ lựa trước nhé?"
Vừa mới về đã giục người ta đi mua sắm, đúng là chỉ có anh mới làm thế.
Lê Tinh thầm nghĩ, mấy ngày nay cô sống cũng khá thoải mái, mỗi ngày tan làm đều xuống lầu dạo chơi mua sắm, trưa hôm kia còn tranh thủ chạy qua bên cầu số hai xem đồ.
Nói gì thì nói, chẳng ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của việc mua sắm cả, dù có đi một ngày ba lần cô cũng chẳng thấy mệt.
Lê Tinh xiêu lòng định đồng ý ngay, nhưng ngón tay cô đang nhẹ nhàng quấn lấy dây điện thoại, ngẩng đầu lên liền bắt gặp Phương Tình vẫn còn đứng đó, mắt liếc qua một vòng, thấy mấy đồng nghiệp khác cũng đang tò mò nhìn về phía này, cô giật mình vội vàng nói: "... Không cần đâu, anh cứ lái xe đến cửa sau toà nhà, em đi lối nhân viên xuống thẳng đó đợi anh."
Ở bách hóa số sáu này, người quen của cô nhiều hơn ở số hai gấp bội, lại là nơi cô phải đến mỗi ngày, cô không muốn bị người ta bu lại xem như khỉ trong sở thú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-59.html.]
"Muộn một chút cũng không sao, em đợi là được."
Lục Huấn khẽ nhướng mày, cười nói: "Được, vậy lát nữa gặp." "Ừm, lát nữa gặp." Lê Tinh mím môi cười nhẹ, chậm rãi gác máy.
"Lát nữa gặp...." Phương Tình lấy hai ngón tay véo cổ họng, bắt chước giọng Lê Tinh, rồi lại khoanh tay nhìn cô với vẻ ái muội: "Ghê thật nha, đồng chí Tinh Tinh, người yêu gọi điện đến tận văn phòng luôn rồi hả!"
Lê Tinh vốn đã xinh đẹp, khí chất lại càng thanh tú thoát tục, mỗi năm cứ đến hội diễn văn nghệ cuối năm hay các dịp lễ của bách hóa là nhất định cô phải lên sân khấu biểu diễn. Ở bách hóa số sáu này có rất nhiều người thích cô, chỉ là dù gia đình hay bản thân cô, điều kiện đều quá ưu việt, lại nổi tiếng là tiêu tiền như nước, người bình thường nào dám thổ lộ tình cảm với cô chứ. Thế mà đột nhiên cô có người yêu, cả văn phòng lập tức như nổ tung, sắp đến giờ tan làm, mọi người đã làm xong việc trong tay, đều tò mò rời khỏi chỗ ngồi mà vây quanh cô.
"Tinh Tinh có người yêu rồi á? Từ bao giờ thế?" "Người yêu làm nghề gì vậy?"
"Trời ơi, cô nhanh thật đấy, vậy là quản lý Chu hết cửa rồi nhé."
Lê Tinh: "..."
*****
"Sao cậu còn chưa đi?"
Lục Huấn cúp máy, ném điện thoại to đùng vào ngăn chứa đồ, định nổ máy lái xe đến bách hóa số sáu, thấy Thuận Tử vẫn chưa xuống xe, còn ghé sát người ra phía trước với vẻ mặt đầy tò mò nhìn anh, anh nhíu mày hỏi.
Thuận Tử ngước nhìn lên trần xe: "À, tôi nhớ ra, tôi có chút đồ cần mua ở bách hóa số sáu, không xuống đây nữa."
Nói xong, anh ta lại liếc mắt nhìn Lục Huấn, dò hỏi: "Tiện thể, đi gặp em dâu luôn?"
Trước đây khi Lục Huấn đi xem mắt, ông cụ Lục có gọi điện cho Thuận Tử, nhưng Thuận Tử chẳng để tâm, anh ta cứ nghĩ giống như mấy lần trước, lần này cũng sẽ không thành.
Người khác không biết tình hình mấy lần xem mắt trước đó, nhưng anh ta và Vũ Tiến thì biết rõ.