Hà Lệ Quyên thấy cô nghiêm mặt, vội vàng dỗ dành: "Được rồi, được rồi, chị biết rồi, chị uống, chị uống. Thứ đắt tiền như vậy, không uống mới là đồ ngốc."
Lê Tinh hài lòng, lại nhìn sang Thẩm Phương Quỳnh: "Mẹ cũng vậy nhé!"
Thẩm Phương Quỳnh mỉm cười nhìn cô: "Mẹ biết rồi, cô quản gia nhỏ."
Bị gọi như vậy, Lê Tinh cũng không giận, cô đi lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ, ngồi xuống phụ gói kẹo. Chú ý đến giấy gói kẹo trên bàn toàn là màu sắc sặc sỡ, khác với loại giấy gói kẹo mà gia đình thường dùng, cô không khỏi tò mò hỏi: "Sao lại đổi giấy gói kẹo vậy? Sặc sỡ thế này, giống như kẹo cưới."
"À đúng rồi, kẹo nhà mình làm lần trước hình như vẫn chưa hết mà, còn thừa nhiều, sao lại làm thêm? Trời nóng thế này, không để được lâu đâu."
Nói xong, trong đầu Lê Tinh chợt lóe lên điều gì đó, mắt cô sáng rực: "Chị dâu, chị định mang kẹo đi bán à? Đã bàn bạc với anh trai chị chưa?"
Tổ tiên nhà Hà Lệ Quyên từng mở cửa hàng bán kẹo, quy mô không lớn nhưng tích lũy được không ít công thức làm kẹo. Anh chị của Hà Lệ Quyên cũng nhờ hai công thức làm kẹo của nhà mà vào làm ở nhà máy kẹo.
Con cái nhà họ Hà đều được đối xử như nhau, lúc Hà Lệ Quyên lấy chồng, cũng được cho hai công thức làm kẹo. Bản thân Hà Lệ Quyên cũng thích nghiên cứu, dần dần, các loại kẹo chị ấy biết làm còn nhiều hơn anh chị mình, lại còn ngon hơn kẹo bán ngoài tiệm.
Lúc đầu, khi Hà Lệ Quyên làm kẹo cho gia đình và họ hàng, Lê Tinh đã hỏi chị ấy có muốn làm thêm kẹo để mang đi bán không, cô có thể liên hệ với bách hóa số sáu để bán hộ.
Nhưng Hà Lệ Quyên nói, cách làm kẹo của chị ấy phần lớn dựa trên công thức của nhà mẹ đẻ, nếu muốn bán kẹo thì phải nói với nhà mẹ đẻ, mà anh chị chị ấy lại đang làm việc ở nhà máy kẹo, sẽ có ảnh hưởng nên không tiện, kể cả lợi nhuận cũng khó chia. Chị ấy có công việc ổn định, không muốn vì chút lợi ích nhỏ nhặt mà sứt mẻ tình cảm với nhà mẹ đẻ, nên Lê Tinh cũng không nhắc đến chuyện này nữa.
Tay Thẩm Phương Quỳnh và Hà Lệ Quyên đang gói kẹo đồng thời dừng lại, Hà Lệ Quyên nhìn mẹ chồng một cái rồi mới trả lời: "Không phải mang đi bán, là chuyện của Lê Linh, chắc là mấy hôm nữa sẽ đính hôn, nhanh thì đầu tháng sau sẽ tổ chức đám cưới, nhờ chị làm giúp ít kẹo cưới."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-54.html.]
Lê Linh là con gái của nhà chú hai Lê Tinh - Lê Vạn Phong, lớn hơn Lê Tinh hai tuổi. Năm ngoái, cô ta đã xem mắt thành công, nhưng không biết do vấn đề gì mà nhà trai mãi không đến nhà gái bàn chuyện đính hôn.
Chuyện cụ thể Lê Tinh cũng không rõ lắm, quan hệ giữa cô và Lê Linh không được tốt. Trước đây, Lê Linh luôn theo chú hai Lê Vạn Phong ở trong quân đội, hai chị em ít khi gặp mặt. Mấy năm trước, chú Hai bị thương nên xuất ngũ, Lê Linh mười sáu tuổi đã tiếp quản công việc của thím, vào làm việc ở một đơn vị, tính chất công việc rất bận rộn, bình thường chỉ gặp nhau vào dịp lễ Tết.
Mà mỗi lần gặp Lê Tinh, Lê Linh đều có phần đơn phương gây sự, lại còn chua ngoa. Lê Tinh dù có tính tình tốt đến mấy, cũng là đứa trẻ được cưng chiều từ nhỏ, một hai lần còn có thể nhịn, nhiều lần rồi cũng không nhịn được phải đáp trả. Sau này, hai chị em cứ gặp nhau là lại cãi vã chí chóe, không ai nhường ai.
"Chị Linh Linh sắp kết hôn rồi sao?" Lê Tinh kinh ngạc vô cùng, lại tính thời gian, tháng này đã qua nửa rồi, càng thêm ngạc nhiên: "Đầu tháng sau kết hôn, sao lại đột ngột như vậy? Không phải nhà trai cứ trì hoãn mãi sao? Không có vấn đề gì chứ?"
Dù không thân thiết, không hợp nhau nhưng hai chị em cũng không có thù oán gì lớn, Lê Tinh cũng mong đối phương được hạnh phúc, có vài chuyện vẫn nên hỏi rõ ràng.
Sắc mặt Hà Lệ Quyên và Thẩm Phương Quỳnh đều không tốt lắm. Hà Lệ Quyên không nói gì nữa, Thẩm Phương Quỳnh đặt túi kẹo vừa đóng gói xong sang một bên, trả lời: "Lê Linh có thai rồi."
"Có, có thai?" Lê Tinh như bị sét đánh, cô đưa tay dụi tai, hoàn toàn không dám tin: "Sao lại..."
Mấy năm nay đất nước mở cửa, các phong tục cũng cởi mở hơn nhiều, từ cách ăn mặc đến việc các cặp đôi có thể nắm tay nhau trên đường, nhưng việc mang thai trước khi kết hôn vẫn là một tin tức gây sốc, thậm chí là kinh hãi. Nhà nào mà có chuyện này, sẽ bị người ta bàn tán một thời gian dài.
Mà trong chuyện này giữa nam và nữ, người chịu thiệt thòi thường là phụ nữ. Mang thai trước khi kết hôn, phụ nữ thường bị người ta chỉ trích là dễ dãi, thậm chí nhà chồng sẽ coi thường, còn đàn ông chỉ cần một câu "phong lưu" là xong chuyện.
Lê Tinh không khỏi lo lắng cho Lê Linh, cô tiêu hóa thông tin một lúc, rồi vội vàng hỏi: "Vậy, vậy đám cưới gấp gáp như thế, có kịp không? Còn nữa, nhà trai đã nói rõ lý do lúc trước cứ trì hoãn việc đến nhà bàn chuyện đính hôn chưa?"
"Đã nói rõ rồi. Bố, anh Cả và anh chị dâu Hai em còn chưa về là vì đi giải quyết chuyện này đấy." Nếu là trước đây, Thẩm Phương Quỳnh và Hà Lệ Quyên sẽ không để Lê Tinh biết những chuyện này, luôn cảm thấy cô còn nhỏ. Nhưng bây giờ Lê Tinh đã có đối tượng, không thể cái gì cũng không hiểu. Thấy mẹ chồng không có ý định giấu giếm Lê Tinh, Hà Lệ Quyên trả lời cô.
"Người yêu của Lê Linh là con trai của người vợ trước của nhà đó. Người vợ trước mất do tai nạn lao động, để lại cho con trai một căn nhà gia truyền và một khoản tiền. Có lẽ biết chồng mình không đáng tin, nên trước khi mất, bà ấy đã cố gắng nhờ lãnh đạo của mình ép chồng ký một bản cam kết, đợi đến khi con trai trưởng thành, kết hôn, thì căn nhà và số tiền đó phải được dùng cho đám cưới của con."