Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 50

Cập nhật lúc: 2025-06-25 09:09:16
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời Lục Huấn nói rất thẳng thắn, Lê Tinh vừa nghe đã hiểu. Tuy có hơi "lệch lạc", nhưng lại có lý.

Lê Tinh cũng đang nghĩ, đúng vậy, chỉ cho anh nhìn, không cho anh thật sự cảm nhận, thì làm sao anh có thể chắc chắn rằng mình chấp nhận được việc cô tiêu xài hoang phí? Cô không tiêu tiền của anh, thì làm sao có thể chắc chắn rằng anh không để tâm đến chuyện này, có thật sự rộng rãi hay không, có phải đang giả vờ hay không?

Nếu như hai người hợp nhau, không có gì bất ngờ xảy ra thì rất có thể sẽ tiến đến hôn nhân, sống với nhau cả đời. Lỡ như sau khi kết hôn, cô thật sự tiêu tiền của anh, mà anh lại không chấp nhận được thì sao?

Còn nữa, hôm nay cô đúng là đã tiêu khá nhiều, ngoài tiền của mẹ và chị dâu cho, cô còn bỏ thêm cả chín mươi tệ của mình vào. Trả lại cho Lục Huấn, cô lại thành kẻ trắng tay rồi!

Tháng này, còn hơn hai mươi ngày nữa mới đến ngày lĩnh lương...

Thật sự rất thiếu tiền.

Lê Tinh lập tức d.a.o động, tuy có hơi xấu hổ, nhưng...

Ngón tay thon dài mân mê quai chiếc túi xách, hồi lâu, Lê Tinh đỏ mặt ngập ngừng nói:

"Chẳng trách anh làm ăn phát đạt, em nói không lại anh rồi."

Lục Huấn nghe vậy bật cười: "Vậy em thấy lời anh nói có lý không?"

"Cũng có một chút." Lê Tinh lấp lửng đáp.

"Có là được rồi, vậy coi như chúng ta đã đạt được sự đồng thuận, sau này không tranh luận nữa nhé. Ngoài kia nắng quá, đi thôi, anh đưa em vào nhà."

Lục Huấn nắm lấy tay Lê Tinh, nhét tiền và chiếc hộp vào tay cô, thuận tay đóng cửa xe lại, định đưa cô vào sân.

Lê Tinh nhìn đồ trên tay, đáp lại một tiếng với anh, còn định nói gì đó thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói.

"Ồ... Tinh Tinh? Đây là đối tượng của cô à?"

Bành Phương bước nhanh đến, dùng ánh mắt như đang chọn rau củ ngoài chợ đánh giá Lục Huấn từ trên xuống dưới.

"Sáng nay nghe nói cô lên xe của một người đàn ông, không ngờ là thật đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-50.html.]

"Cô cũng nhanh thật, như vậy cũng tốt. Quý Lâm lo lắng cho cô em gái này của nó nhất, cô tìm được đối tượng, nó chắc chắn sẽ vui mừng..."

"Tôi tìm được người như ý, người vui nhất vẫn là tôi, không liên quan lắm đến người khác." Thấy Bành Phương, nụ cười trên mặt Lê Tinh nhạt dần: "Thím đến đây có việc gì sao? Mẹ tôi lúc này chắc đang ở nhà đấy."

Nghe thấy tên Thẩm Phương Quỳnh, sắc mặt Bành Phương cứng lại: "Tôi không tìm mẹ cô, tôi cũng không phải cố ý đến đây, chỉ là đi ngang qua thôi. Tinh Tinh, cô nói vậy là sao? Chẳng lẽ gần sân nhà cô, người khác không được đi qua đi lại nữa à?"

"Không phải vậy, đường là để cho người ta đi mà. Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, thím cũng đừng suy nghĩ nhiều."

Nhà họ Lê ở sâu bên trong khu tập thể, trong này chỉ có mỗi căn nhà của nhà họ Lê, hóng mát cũng không đến tận đây.

Nhưng Lê Tinh không muốn đôi co với Bành Phương, cô cứ hễ phơi nắng là thấy khó chịu, lúc này chỉ muốn nhanh chóng về nhà. Cô cười nhạt với Bành Phương, cất tiền và chiếc hộp vào túi xách, rồi xoay người cười với Lục Huấn: "Em không khách sáo với anh nữa, em nhận đồ đây, về nhà rồi xem là gì, dù sao em cũng sẽ thích. Là quà thì ai cũng sẽ thích. Nếu anh không vào nhà ngồi thì đừng đưa em đến cửa nữa, lát nữa mẹ với mọi người biết được sẽ mắng em đấy."

"Đưa đồ cho em đi, anh lái xe về cẩn thận nhé."

Lục Huấn liếc nhìn Bành Phương, chỉ là một người phụ nữ bình thường, lại đang ở trước cửa nhà họ Lê, chắc cũng không đến mức bắt nạt Lê Tinh được.

Thấy Lê Tinh đưa tay ra, có ý không muốn anh ở lại nữa, anh dừng một chút rồi đưa đồ cho cô: "Cẩn thận, hơi nặng đấy."

"Không sao, em xách được, cũng chỉ mấy bước chân thôi."

Lê Tinh nhận đồ, lại ngẩng lên nhìn anh. Hôm nay thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lúc phải chia tay, trong lòng cô còn có chút không quen. Nhớ đến việc anh nói phải đến Từ Thành mấy hôm, cảm giác không quen đó như nhân lên, có chút buồn bã, cô khẽ mím môi: "Anh đến Từ Thành mấy ngày, không biết bên đó có nhiều muỗi không, anh mang theo thuốc chống muỗi nhé. Trời nóng, anh cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe."

Mấy năm nay Lục Huấn đã quen với việc đi đây đi đó, đi công tác cũng như đi làm bình thường, nhưng nghe Lê Tinh nói vậy, trong lòng anh bỗng thấy ấm áp. Anh cong môi cười nói: "Ừm, buổi tối bên đó đúng là muỗi hơi nhiều, anh sẽ chú ý."

Nói xong mấy câu, Lục Huấn lên xe. Ánh mắt Lê Tinh dõi theo anh, nhìn anh quay đầu xe, lái đến trước mặt cô rồi hạ cửa kính xe xuống: "Anh đi đây, em mau vào nhà đi, ngoài này nắng lắm."

Cảm xúc lưu luyến dâng lên, còn chưa rời đi đã bắt đầu thấy bồn chồn. Ánh mắt Lục Huấn không khỏi dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của cô. "Anh sẽ về sớm nhất có thể, đến lúc đó sẽ gọi điện cho em."

"Lái xe cẩn thận." Lê Tinh nhìn anh, lại dặn dò một câu.

"Được, anh biết rồi." Lục Huấn khẽ cười, ngón tay thon dài siết chặt vô lăng, cuối cùng cũng khởi động xe.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã chạy ra khỏi con đường nhỏ trong khu tập thể, rẽ ngoặt rồi khuất hẳn, Lê Tinh mới từ từ thu hồi ánh mắt.

Bành Phương nhìn nụ cười trên mặt Lê Tinh dần tắt, vẻ mặt như luyến tiếc, trong lòng bà ta lập tức thấy khó chịu. Bà ta không muốn con trai mình cưới Lê Tinh là đúng, cũng là bà ta cố ý đến chỗ Lê Vạn Sơn nói xấu Lê Tinh, còn nói Quý Lâm sắp cưới con gái lãnh đạo, đến lúc đó sẽ cùng con dâu chuyển về đây.

Bà ta muốn Lê Tinh sớm lấy chồng, để khi Quý Lâm trở về sẽ hết hy vọng.

Loading...