Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 48

Cập nhật lúc: 2025-06-25 09:09:11
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường về dường như đặc biệt nhanh, chẳng mấy chốc đã đến khu tập thể. Chào hỏi bác bảo vệ xong, xe chạy thẳng vào trong, dừng lại bên bồn hoa ở góc đường đối diện nhà họ Lê, vị trí ngay trước cửa nhà họ Lê. Cổng sân đóng kín nhưng không khóa, chắc là có người ở nhà.

Lục Huấn xuống xe trước, lấy đồ mà cô đã mua.

Lê Tinh tranh thủ lúc này lấy tiền đã tiêu lúc sáng ra khỏi túi xách, nghĩ ngợi một chút rồi lại lấy ra một chiếc móc khóa hình gấu trúc bằng gốm.

Ban đầu cô mua cái này cho mình, cô rất thích gấu trúc, sáng nay vừa nhìn thấy đã thích rồi. Nhưng hôm nay anh đã đi dạo cùng cô lâu như vậy, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, lúc nãy anh còn nói muốn đưa đón cô đi làm, cô cũng nên bày tỏ chút gì đó.

Trên người cô không có thứ gì khác, vậy thì tặng anh món đồ nhỏ này vậy, "lễ nhẹ nghĩa tình" mà.

"Anh có muốn vào nhà ngồi một lát không?"

Đặt tiền và móc khóa lên ghế, Lê Tinh mở cửa xe bước xuống. Lục Huấn vừa lúc lấy hết đồ xuống xe, đóng cửa xe lại, Lê Tinh không khỏi hỏi anh. Đã đưa đến tận cửa nhà rồi, cô cũng nên hỏi một tiếng.

Lục Huấn nhìn cánh cổng đóng kín của nhà họ Lê, nếu còn sớm, chắc chắn anh sẽ vào nhà ngồi một lát. Nhưng lúc này đã hơn bốn giờ, anh vào nhà ngồi một lát thì cũng gần năm giờ, đến lúc chuẩn bị bữa tối. Không báo trước, đột ngột đến nhà người ta ăn cơm tối thì thật là thất lễ.

"Hôm nay muộn quá rồi, lúc nãy cũng không gọi điện báo trước, để hôm khác nhé. Lúc đó anh sẽ cùng ông nội đến nhà thăm bác Lê và các anh trai em uống trà."

"Ồ." Anh đã từ chối, Lê Tinh không biết nói gì hơn, cô đứng một lúc, đưa tay vén mấy sợi tóc mai rơi xuống: "Vậy đưa đồ cho em đi, anh lái xe cẩn thận nhé."

"Hơi nặng, để anh đưa em vào nhà."

Lê Tinh đưa tay định nhận lấy mấy túi đồ trên tay Lục Huấn, nhưng anh không đưa cho cô. Anh chuyển túi đồ sang một tay, tay kia lấy từ trong túi quần ra một chiếc hộp viền vàng đỏ đưa cho Lê Tinh: "Cái này cho em."

"Đây là gì vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-48.html.]

Lê Tinh vừa nhìn đã nhận ra chiếc hộp trước mặt là đồ của quầy vàng bạc đá quý ở bách hóa số hai. Cô nhớ lại lúc sắp rời khỏi bách hóa số hai, anh bảo cô đợi một lát rồi đi vệ sinh, chắc là lúc đó anh đã mua. Cô ngẩng lên nhìn Lục Huấn, do dự không nhận.

"Nhận lấy đi, không phải đồ quý giá gì đâu."

Thấy cô không nhận, Lục Huấn lại cười: "Bên bách hóa số hai vòng ngọc bích, ngọc trai ít mẫu mã, cũng không đẹp lắm. Vừa hay anh thấy món đồ nhỏ này, nghĩ em sẽ thích nên mua."

Nghĩ cô sẽ thích?

Lê Tinh không khỏi tò mò bên trong là gì. Họ mới gặp nhau ba lần, tính ra cũng chỉ đi dạo được một ngày rưỡi, vậy mà anh đã hiểu rõ sở thích của cô rồi sao?

Không biết có đắt quá không, họ còn chưa đính hôn, nếu cô nhận món đồ này chắc chắn phải tặng lại quà đáp lễ có giá trị tương đương. Bây giờ trong tay cô không có mấy tiền, e là không mua nổi.

Nghĩ đến quà đáp lễ, Lê Tinh theo bản năng quay đầu nhìn qua cửa sổ xe đến chiếc móc khóa hình gấu trúc trên ghế, so sánh với chiếc hộp này, bỗng cảm thấy nó thật rẻ tiền, không dám lấy ra.

Bây giờ cô có thể mở cửa xe lấy lại không?

"Em đang nhìn gì vậy?" Thấy Lê Tinh mất tập trung, Lục Huấn nghi hoặc hỏi một tiếng, rồi nhìn theo ánh mắt cô.

"Không có gì!"

Lê Tinh hoàn hồn vội vàng lên tiếng, cô nghiêng người theo bản năng muốn che cửa sổ xe, nhưng Lục Huấn đã nhìn thấy. Anh bước tới mở cửa xe, lấy tiền và móc khóa trên ghế, nhìn Lê Tinh: "Đây là gì?"

"Cái này á, là tiền em mua đồ lúc sáng..."

Vẻ mặt Lục Huấn không thay đổi nhiều, giọng điệu dường như cũng bình thường, nhưng Lê Tinh rõ ràng cảm nhận được anh không vui, khiến cô nói chuyện với giọng nhỏ dần, còn có chút chột dạ. Cô đưa tay vén tóc mai, l.i.ế.m môi rồi nói tiếp: "Còn chiếc móc khóa này, coi như là một món quà nhỏ? Em rất thích mấy thứ nhỏ nhỏ này, mỗi lần nhìn thấy đều mua, không đáng bao nhiêu tiền, chỉ để treo chơi thôi."

"Anh rất thích chiếc móc khóa này." Sắc mặt Lục Huấn dịu lại, anh nắm nhẹ chiếc móc khóa rồi cất vào túi quần, nhìn số tiền trên tay. Việc Lê Tinh trả lại tiền tiêu vặt cho anh, anh vừa bất ngờ vừa không bất ngờ.

Loading...