"Tìm chỗ nào ăn chút gì nhé?"
Ra khỏi phòng chiếu phim, Lục Huấn đưa tay xem giờ, phim chiếu một tiếng bốn mươi phút, lúc này đã gần bốn giờ. Lần đầu tiên, anh cảm thấy thời gian trôi qua nhanh như vậy.
"Mấy thứ anh mua còn chưa ăn hết kìa."
Trong đại sảnh sáng sủa náo nhiệt, lại có tay vịn để bám, cảm giác ngại ngùng trong lòng Lê Tinh đã vơi đi nhiều. Nghe Lục Huấn hỏi, cô nhìn anh chỉ vào chai nước ngọt và bỏng ngô trên tay anh.
Suốt cả bộ phim kinh dị, ngoại trừ đoạn kết, còn lại toàn là những cảnh giật gân, cô hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống, cứ thế nào xách vào thì lại xách ra như thế. Lê Tinh từng trải qua một tháng nghèo khó, bây giờ rất tiếc tiền, cô không khỏi nói: "Biết thế lúc nãy không mua."
Lục Huấn nhìn theo ánh mắt cô đến mấy thứ trên tay, chỉ là vài món đồ lặt vặt, anh không để tâm lắm, bèn cười nói: "Không sao, cũng không có bao nhiêu thứ."
"Em có muốn ăn gì không? Bên kia có một quán nước giải khát, chúng ta qua đó ngồi một lát nhé?"
Lê Tinh không muốn ăn gì cả, trưa nay cô đã ăn rất no, hiện giờ không hề thấy đói. Nhưng cô nhận ra Lục Huấn vẫn chưa muốn đưa cô về nhà ngay.
Cảm giác này thật kỳ lạ, cô vừa muốn chiều theo anh lại vừa không muốn chiều theo anh. Đã để anh nắm tay rồi, không thể chuyện gì cũng nghe theo anh, nếu không sau này biết làm sao.
"Thời gian không còn sớm nữa, nếu đến quán nước giải khát chắc chắn về sẽ muộn, để hôm khác nhé, hôm nay về trước đã."
Lê Tinh nói cũng là sự thật, đến quán nước giải khát chắc chắn phải ngồi khoảng một tiếng, rồi mới về nhà, lúc đó trời cũng sắp tối rồi. Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của họ, không nên về quá muộn, người nhà sẽ không yên tâm.
Hôm khác...
Lục Huấn cúi đầu nhìn hai bàn tay vẫn đang nắm chặt, ánh mắt dịu dàng: "Được, vậy chúng ta về thôi."
Xe đậu ngay bên ngoài rạp chiếu phim, Lục Huấn bảo Lê Tinh đợi trong sảnh một lát, anh ra ngoài nổ máy, bật điều hòa cho mát rồi mới lái xe đến cửa đón Lê Tinh.
"Bình thường không nghỉ em có kế hoạch gì không? Sau khi tan làm ấy."
Xe chạy về phía khu tập thể, Lục Huấn thấy phía trước không có xe, trên đường cũng không có nhiều người, anh quay sang nhìn Lê Tinh hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-47.html.]
Lê Tinh ngẩn người, không biết tại sao anh lại hỏi vậy, cô suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Không có kế hoạch gì cả. Mùa hè nóng nực, em lại sợ nóng nên chẳng muốn đi đâu cả. Thỉnh thoảng tan làm em sẽ đi dạo ở bách hóa số sáu rồi về nhà. Cuộc sống của em tương đối đơn điệu, bình thường chỉ đi dạo hoặc ở nhà tập múa, đọc sách. Những nơi như vũ trường em không đến đâu, tai em không chịu được môi trường quá ồn ào..."
Nhận ra mình vừa nói gì, Lê Tinh có chút mất tự nhiên, cô khẽ mím môi quay sang nhìn Lục Huấn: "Còn anh, bình thường anh làm gì?"
"Anh à?" Lục Huấn không nhận ra điều gì khác thường, anh cười nói: "Cuộc sống của anh chắc còn đơn điệu hơn em, ngoài ăn với ngủ gần như không có thời gian giải trí, ngày nào cũng làm việc, đội xe, trạm thu mua hải sản, trang trại nuôi trồng... Thỉnh thoảng phải đến Thượng Hải bàn chuyện làm ăn, bây giờ lại thêm nhà máy bên Từ Thành."
Nói xong, anh do dự một chút: "Ngày mai anh phải đến Từ Thành một chuyến, muộn nhất là cuối tuần sẽ về, mấy ngày nay có lẽ không thể đi cùng em được."
"Hả? Không sao đâu, công việc mà, em hiểu. Mấy ngày nay em cũng đi làm, anh muốn đi cùng em cũng không được."
Lê Tinh không cho rằng đang hẹn hò thì đối phương phải ở bên cạnh mình mọi lúc mọi nơi, chỉ cần không đột nhiên biến mất, không liên lạc, hoặc mười ngày nửa tháng không gặp nhau một lần là được.
"Anh định đưa đón em đi làm." Lục Huấn lắc đầu cười nói. "Không phải em sợ nóng sao? Phơi nắng nhiều sẽ hại da, mùa hè đi xe máy bụi bặm, ngồi ô tô vẫn tốt hơn."
"Ơ, không cần đâu." Lê Tinh ngẩn người, chuyện sợ nóng sợ nắng chỉ là lúc trước khi ăn cơm, cô thuận miệng nhắc đến một lần, không ngờ Lục Huấn lại nhớ kỹ, còn định đưa đón cô. Cô vội vàng nói: "Em đi xe máy đều quấn khăn che mặt, cũng không xa, chỉ mười mấy phút, phơi nắng một chút cũng không sao."
"Từ chỗ anh đến nhà em hoặc bách hóa số sáu cũng gần." Lục Huấn xoay nhẹ vô lăng, quay sang nhìn cô: "Bên Từ Thành anh đã sắp xếp một người qua đó phụ trách, lần này chủ yếu là đến để bàn giao công việc cho cậu ấy, sau này anh sẽ ở Ninh Thành nhiều hơn, đưa đón em không thành vấn đề."
"Ồ, vậy chắc chắn sẽ không làm chậm trễ việc của anh chứ?"
Lê Tinh hỏi câu này với đôi mắt cong cong, rõ ràng là cô rất vui. Lục Huấn cũng mỉm cười, gật đầu khẳng định: "Ừm, không đâu." Ớ Hậu Quê
Lục Huấn đã nói vậy, Lê Tinh cảm thấy mình không thể từ chối nữa. Họ hẹn hò rồi mà, anh muốn đối xử tốt với cô, cô không thể cứ từ chối mãi được. Từ chối nhiều, anh sẽ quen dần mà không còn quan tâm đến cô nữa, vậy chẳng phải càng tệ hơn sao.
Hơn nữa, có người đưa đón, không phải chịu nắng cùng hít bụi, tốt biết mấy. Cô cũng thích cảm giác anh để tâm đến mình như vậy, giống như uống nước mật ong ướp lạnh, ngọt ngào dễ chịu.
Giọng cô cũng trở nên dịu dàng hơn: "Vậy cũng được, nếu anh bận thì cứ nói với em, em không sao đâu."
"Ừm, được."