Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 40

Cập nhật lúc: 2025-06-25 09:02:33
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhân viên bán hàng ở quầy mỹ phẩm và thú nhồi bông bên kia còn bỏ mặc khách hàng bên cạnh, hào hứng gọi Lê Tinh: "Trời ơi, Tinh Tinh, lâu lắm rồi không gặp em, hơn một tháng rồi đấy. Chị hôm trước còn nói chuyện với người ta, không biết em có phải mua sắm đã đời ở bách hóa tổng hợp khác, mà quên mất bọn chị ở bách hóa tổng hợp số hai rồi không."

"Đúng rồi, lần trước em không phải muốn mua kem dưỡng da ngọc trai sao? Sau đó có hàng chị đã giữ lại cho em, em còn muốn lấy không?"

"Bên chị cũng vậy, em không phải thích gấu trúc nhỏ sao? Có mẫu mới ăn lá trúc, lông xù mềm mại, sờ thích lắm, chị đã giữ lại cho em rồi, có muốn xem không?"

Có hai người nhắc đến chuyện giữ hàng, những người khác cũng nhớ ra liền gọi cô. Thế là ở lối đi vang lên giọng nói trong trẻo ngọt ngào của cô: "Muốn ạ, muốn ạ, em xem thử ạ..."

Tiếp đó, Lục Huấn thấy cô như một chú ong nhỏ cần mẫn chạy khắp các quầy hàng, chỉ thấy tà váy bay phấp phới trong không trung, tốc độ nhanh đến mức người khác khó lòng đuổi kịp.

Nhìn cô như vậy, Lục Huấn thoáng chốc lo lắng không biết phải giúp cô thanh toán thế nào. May mà Lê Tinh lâu rồi không đến bách hóa số hai, có rất nhiều thứ muốn mua, cộng thêm mọi người đều gọi cô, cô thật sự bận không xuể nên cứ mỗi quầy hàng chọn xong đồ, cô lại nhờ các chị nhân viên xuất hóa đơn gói hàng, rồi lại chạy sang quầy khác, định bụng khi nào xong xuôi sẽ thanh toán một thể.

Lục Huấn đi theo sau cô lần lượt thanh toán từng món.

Đến khi Lê Tinh chọn xong hết mọi thứ, quay lại lấy đồ và trả tiền, nhận được câu trả lời giống nhau từ các chị nhân viên: "Đồ của em bạn trai em cầm rồi, tiền anh ấy cũng trả rồi."

Còn có chị trêu chọc cô: "Tinh Tinh, bạn trai được đấy."

Lê Tinh đỏ mặt quay đầu lại, mới chú ý đến tay Lục Huấn đã xách hai túi lớn, chắc là đã gom hết đồ cô mua vào chung.

Ớ Hậu Quê

Mỗi lần bắt đầu mua sắm, Lê Tinh sẽ không còn để ý đến những thứ khác, trong đầu chỉ có: đẹp, tốt, muốn mua. Mua quá đà, cô hoàn toàn quên mất Lục Huấn, nào ngờ anh vẫn luôn đi theo sau cô, thu dọn "bãi chiến trường", lấy đồ và trả tiền...

"Sao anh lại trả tiền trước rồi?" Muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích từ đâu, ấp úng mãi, nửa ngày Lê Tinh mới thốt ra được một câu. Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào túi đồ trên tay anh, không dám nhìn vào đôi mắt đang mỉm cười của anh.

"Hết bao nhiêu vậy?" Cuối cùng Lê Tinh cũng ngẩng đầu nhìn anh, lát nữa cô phải đưa lại tiền cho anh.

Lục Huấn nhìn thoáng qua vành tai ửng hồng của cô, không trả lời câu hỏi, chỉ mỉm cười hỏi lại: "Còn muốn mua gì nữa không? Lên tầng hai hay tầng ba?"

Tầng một Lê Tinh chỉ mua một số thú nhồi bông, đồ trang trí nhỏ, mỹ phẩm, ví nhỏ,... quần áo giày dép gì đó đều chưa mua. Nhìn tình hình "càn quét" vừa rồi của Lê Tinh, chắc chắn cô sẽ không bỏ qua những thứ đó.

Anh không chịu nói.

Lê Tinh nhìn anh rồi suy nghĩ một chút, đồ cô mua đại khái đều biết giá, lát nữa tính toán lại cũng ra, cô không hỏi nữa, ngón tay nhẹ nhàng kéo dây túi xách, nói: "Lên tầng hai trước đã."

Tầng hai của bách hóa số hai là một siêu thị lớn, bên trong có đủ loại thực phẩm tươi sống, thực phẩm chức năng,...

Lê Tinh trước tiên đến khu vực bánh kẹo lấy một hộp sô cô la, sau đó đến khu vực thực phẩm chức năng lấy một hộp bột protein và một hộp bột canxi.

Lục Huấn không ngờ cô lại mua những thứ này, không khỏi hỏi: "Đây là mua cho bác Lê và mọi người sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-40.html.]

"Vâng, cho mẹ và chị dâu tôi."

Lê Tinh gật đầu, đây không phải chuyện gì không thể nói. Thấy Lục Huấn có vẻ nghi hoặc, cô giải thích:

"Mẹ tôi trước đó bị ngã gãy tay vẫn chưa khỏi hẳn, mọi người nói uống bột canxi có thể giúp xương cốt mau lành. Chị dâu tôi thì bị nổi mề đay mãn tính, cũng là mọi người nói uống cái này có thể tăng cường sức đề kháng, cải thiện thể trạng."

"Tôi cũng không biết có hiệu quả không, cứ thử xem sao, nhỡ đâu có tác dụng thì sao. Không có tác dụng thì cứ coi như uống nước vậy."

Lê Tinh vừa nói vừa cười: "Lúc mới mua về, tôi sợ mẹ và chị dâu uống vào sẽ thấy khó chịu, nên tự mình pha mỗi loại một bát uống thử. Phải nói là, vị cũng khá ngon."

Bách hóa số hai sau khi sửa sang lại, đèn được lắp đặt đầy đủ, Lê Tinh đứng trước kệ hàng, cả người trắng đến phát sáng. Đường nét tinh xảo trên khuôn mặt dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp tuyệt trần, dáng vẻ tinh nghịch khi cười càng thêm thu hút.

Lục Huấn nhìn cô, ánh mắt ôn hòa vô thức trở nên dịu dàng: "Hai hộp đó đủ không? Có cần lấy thêm hai hộp nữa không?"

"Đủ rồi, một hộp vừa đủ uống một tháng, hết tháng sau lại mua, nếu không mua nhiều về sẽ bị mắng."

Lê Tinh đưa tay định ôm hai hộp đó đi thanh toán, bên cạnh cô, Lục Huấn nhanh tay hơn một bước lấy hai hộp đó nói "để tôi", rồi sải bước dài xoay người đi đến chỗ thu ngân.

Cũng giống như lúc nãy ở dưới lầu, anh nhanh chóng trả tiền. Nợ nhiều không sợ phiền, Lê Tinh cũng không tranh với anh.

Đi ngang qua quầy bán móc khóa và một số đồ trang trí nhỏ, Lê Tinh chọn cho mỗi người đàn ông trong nhà một chiếc móc khóa. Mua xong đồ cho mọi người trong nhà, Lê Tinh và Lục Huấn lên tầng ba xem quần áo, giày dép và túi xách.

Tình hình ở tầng ba cũng gần giống tầng một, vừa lên đã có người gọi cô, mời cô thử quần áo, phối túi xách giày dép.

Lục Huấn chưa bao giờ nghĩ rằng một người có thể được chào đón như vậy ở bách hóa tổng hợp. Cô như được "ngôi sao vây quanh", được các nhân viên bán hàng vốn thường thờ ơ vây lấy, liên tục gọi "Tinh Tinh, Tinh Tinh", phối đồ cho cô, thân thiết đẩy cô vào phòng thử đồ.

Chú ý thấy anh đi cùng Lê Tinh, họ còn bỏ mặc khách hàng đang chọn đồ để chào hỏi anh: "Anh là bạn trai của Tinh Tinh à?"

"Tinh Tinh nhà chúng tôi rất tốt, anh phải đối xử tốt với em ấy đấy nhé."

Lục Huấn từng có thời gian hợp tác với bách hóa tổng hợp số hai, anh đại khái cũng hiểu rõ tình hình cơ bản của các nhân viên bán hàng ở đây, hầu như ai cũng có chút "lai lịch", điều này cũng khiến họ thường tỏ ra thờ ơ với khách hàng. Anh không khỏi tò mò về việc Lê Tinh làm thế nào mà thân thiết với họ như vậy.

Chị bán hàng như nhìn ra sự tò mò của anh, chủ động giải thích cho anh: "Chúng tôi quen Tinh Tinh cũng được bảy tám năm rồi, lúc đó hình như em ấy mới mười bốn, mười lăm tuổi, là anh trai đưa em ấy đến. Váy múa của em ấy bị rách một lỗ to, mắt sưng húp như thể bị tủi thân lắm, trông rất tội nghiệp. Tôi thấy anh trai em ấy xót đến mức mắt cũng đỏ hoe."

"Bị tủi thân khi học múa sao?"

Lục Huấn từng nghe ông nội nhắc đến việc cô biết múa, đoàn trưởng đoàn ca múa Đông Phương trước đó còn đích thân đến muốn nhận cô vào đoàn, nhưng cụ thể thế nào thì ông nội không nói. Trước đây anh chỉ nghe loáng thoáng không để tâm lắm, bây giờ nghe chị bán hàng nhắc đến, anh không khỏi nghĩ, rốt cuộc lúc đó cô đã chịu tủi thân gì, nếu có năng khiếu múa như vậy, tại sao lại không tiếp tục theo đuổi...

Nghĩ đến đôi mắt sáng ngời kia ướt đẫm vì tủi thân, trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.

"Cụ thể tôi cũng không biết." Chị bán hàng xua tay. "Lúc đó Tinh Tinh không hoạt bát hay nói như bây giờ, em ấy chưa bao giờ lên tiếng, chỉ biết gật đầu hoặc lắc đầu. Sau này chắc là thân thiết với chúng tôi rồi, mới dần dần chịu mở miệng. Cô gái này tốt bụng lắm, đôi khi chúng tôi nói chuyện phiếm có nhắc đến chuyện gì buồn phiền, em ấy đều giúp chúng tôi nghĩ cách. Phải nói là, đầu óc em ấy nhanh nhạy lắm, cách nào em ấy đưa ra cũng hiệu quả..."

Loading...