Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 306

Cập nhật lúc: 2025-07-03 08:42:38
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về đến nhà, Lê Tinh không vội lên lầu. Cô cầm hai hộp dây chuyền mà Lục Huấn tặng, ngồi xuống ghế sô pha nhìn anh đang bê cả đống túi lớn túi nhỏ vào nhà, lên tiếng nói: "Anh không muốn hỏi em điều gì sao?"

Lục Huấn khựng lại, đặt đồ đạc xuống ghế bên cạnh. Anh ngồi xuống rồi kéo cô ngồi lên đùi mình. Nhìn cô một lát, dịu dàng hỏi: "Em có muốn kể cho anh nghe không?"

Lê Tinh ngồi nghiêng trên đùi anh, tư thế này không thoải mái lắm, nhưng cô không động đậy cứ để anh ôm như vậy, nhẹ nhàng xoay ngón tay mình, một lúc sau mới nói:

"Người lúc nãy là Vạn Duyệt, học viên cùng lớp học múa với em trước đây. Cô ta là cháu gái của cô giáo, bố cô ta trước đây là phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng, sau này ủy ban cách mạng không còn nữa, ông ta cũng không gặp chuyện gì, được điều chuyển ngang hàng, thím cô ta trước đây cùng cấp bậc với mẹ em, tính ra thì trước khi nhà họ gặp chuyện, địa vị còn cao hơn nhà em."

"Thím cô ta không sinh được con, cô ta là con một trong nhà, hồi đó cô ta cùng với những học viên khác bắt nạt em, em sợ bố cô ta trả thù nên không dám nói với người nhà."

"Mãi cho đến sau này, đoàn trưởng đoàn ca múa Đông Phương đến..."

Lúc học múa, Lê Tinh đã bị bắt nạt rất nhiều, nhưng cô không phải là không muốn nói với người nhà, chỉ là lúc đó nhà họ Lê tuy nhìn bề ngoài có vẻ ghê gớm nhưng cũng có những điều phải kiêng dè, nếu không cẩn thận thì có thể cả nhà gặp họa, Lê Tinh không dám đánh cược.

Mà lúc đầu Vạn Duyệt bắt nạt cô cũng không lộ liễu, cô ta chỉ dẫn đầu cô lập bài xích Lê Tinh, thỉnh thoảng phá hoại đồ đạc của Lê Tinh.

Những điều đó Lê Tinh đều cảm thấy mình có thể chịu đựng được.

Cho đến khi Lê Tinh mười bốn tuổi, đoàn trưởng đoàn ca múa Đông Phương đến chọn đệ tử ruột.

Vạn Duyệt biết được từ cô mình rằng bà ta có ý định tiến cử Lê Tinh, cô ta ghen tị với Lê Tinh, lại càng không muốn Lê Tinh được chọn, nên đã lén cắt hết chỉ của bộ đồ múa Lê Tinh mặc lên sân khấu.

Lúc Lê Tinh múa đến đoạn quan trọng nhất, bộ đồ múa đột nhiên bung ra. Lúc đó cô hoảng hốt nên nhảy sai một bước.

Đoàn trưởng đoàn ca múa Đông Phương rất nghiêm khắc, bà ta cho rằng một diễn viên múa chuyên nghiệp dù có chuyện gì xảy ra cũng phải tập trung làm một việc duy nhất, đó là đắm chìm vào điệu múa.

Lúc đó Lê Tinh vẫn còn nói lắp, vội vàng muốn giải thích với đoàn trưởng, nhưng đoàn trưởng nghe thấy cô nói lắp nặng, càng thêm thất vọng về cô, còn nói riêng với cô giáo:

"Đoàn ca múa có thể nhận người điếc câm, dù sao cũng có vài mánh lới câu khán giả, còn đứa nói lắp này thì tính là gì? Không được, dù nó có năng khiếu tốt đến đâu cũng không được, huống hồ chỉ một chuyện nhỏ nhặt mà đã nhảy sai, quần áo bị hỏng thì sao chứ? Khỏa thân cũng có thể nhảy..."

Những lời sau đó Lê Tinh không nghe được nữa, cô đại khái có thể đoán được là những lời gì, vội vàng quay người bỏ chạy.

Đúng lúc đó anh ba từ quân đội về đón cô, tình cờ gặp chuyện này, anh cởi áo khoác ngoài ra choàng lên người cô, dẫn cô đi tìm Vạn Duyệt cảnh cáo cô ta.

Nhưng Vạn Duyệt ở nhà quen được nuông chiều, không những không dừng tay vì lời cảnh cáo của Lê Thừa, mà còn càng thêm quá đáng: Nhốt cô vào nhà vệ sinh, mở vòi nước xối thẳng vào mặt cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-306.html.]

Bỏ nhện và côn trùng vào cặp sách của cô, bỏ đinh ghim vào giày múa...

Cô cố gắng nói với cô giáo nhưng cô giáo lại bênh vực cháu gái, một mặt chỉ trích có lệ Vạn Duyệt vài câu, mặt khác lại nửa ân tình nửa đe dọa cô: "Tinh Tinh, chuyện này Vạn Duyệt sai rồi, cô đã nói với nó rồi, cứ dừng lại ở đây được không? Việc cấp bách hiện giờ của em là chữa khỏi chứng nói lắp, nếu không cô giáo thực sự sẽ từ bỏ em..."

Chứng nói lắp của cô lúc đó đã có dấu hiệu thuyên giảm, cô không muốn rời khỏi đội múa, không muốn từ bỏ việc nhảy múa, chỉ có thể nhẫn nhịn, mãi cho đến năm mười sáu tuổi chứng nói lắp của cô hoàn toàn khỏi, cô giáo thực hiện đúng lời hứa, lại mời đoàn trưởng đoàn ca múa Đông Phương đến.

Và rồi cô bị Vạn Duyệt nhốt vào nhà vệ sinh hắt phân, đợi đến khi cô vội vàng tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ đồ múa dự phòng chạy đến nơi, các cô giáo đều đã mất hết kiên nhẫn, họ còn ngửi thấy mùi hôi trên người cô, người nào người nấy đều bịt mũi, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ chán ghét.

Cô nói rất nhiều, không ngừng van xin, họ mới miễn cưỡng đồng ý xem cô múa một bài.

Trong bài múa hôm đó có một động tác quan trọng và đặc sắc nhất, đó là cô mượn dải lụa treo mình lơ lửng trên không trung xoay tròn bay lượn...

Kết quả là khi cô xoay được một nửa, dải lụa đột nhiên đứt từ giữa, cô bị ngã xuống sân khấu bất tỉnh nhân sự.

Đợi đến khi vết thương lành lặn, cô phát hiện ra mình không còn cách nào đối mặt với sân khấu nữa.

Nhưng lần đó, chuyện cô giáo muốn giấu cũng không giấu được nữa.

Lê Vạn Sơn và Thẩm Phương Quỳnh dốc hết sức lực kiện Vạn Duyệt tội cố ý g.i.ế.c người. Nhà họ Vạn chạy vạy khắp nơi, cuối cùng Vạn Duyệt bị kết án ba năm lao động cải tạo.

Sau đó, gia đình họ bị nhà họ Vạn trả thù điên cuồng, nhưng vì bản thân nhà họ Vạn cũng không trong sạch, nên ngược lại lần lượt tự đưa mình vào tù, chỉ có nhà thím hai của Vạn Duyệt là bình an vô sự.

"Cô giáo của em nếu đã thích cháu gái như vậy, tại sao lúc đó không trực tiếp tiến cử cháu gái bà ta?"

Lục Huấn lúc nãy ở khu mua sắm đã đoán được Vạn Duyệt là người đã hại Lê Tinh trước đây, nhưng nghe cô kể lại chi tiết sự việc, anh vẫn vô cùng phẫn nộ, thậm chí còn hối hận vì lúc nãy không đ.ấ.m cho Thường Hùng một cú!

Còn cô giáo của cô nữa, rốt cuộc là loại người gì vậy! Anh chưa từng thấy ai vùi dập tài năng như vậy, thật uổng công làm nghề giáo!

"Bà ta đã tiến cử rồi." Lê Tinh mỉm cười: "Cô giáo của chúng em là người đã nghỉ hưu từ đoàn ca múa Đông Phương, trong lòng bà ta vẫn luôn có một chấp niệm, đó là tự tay bồi dưỡng ra một người vào đoàn ca múa Đông Phương, thay bà ta thực hiện giấc mơ làm đoàn trưởng."

"Bà ta đã bồi dưỡng Vạn Duyệt nhưng Vạn Duyệt không có năng khiếu, cô ta chỉ có thể ở trong những đoàn múa bình thường, còn đoàn Đông Phương là đoàn biểu diễn ở nước ngoài, cô ta không đủ trình độ."

"Vạn Duyệt cũng biết điều đó, chỉ là cô ta không cam lòng nhìn em được tốt hơn." Lê Tinh đưa tay nắm lấy tay Lục Huấn, nhìn anh: "Em muốn nói với anh không phải là chuyện của Vạn Duyệt, mà là..."

Lê Tinh siết chặt ngón tay, cúi đầu nói: "Ông xã, em bị bệnh rồi, cần phải đi khám."

Loading...