Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 220

Cập nhật lúc: 2025-07-01 02:46:29
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong thời gian chữa bệnh, cô đều ở nhà dì Hai, lúc đó anh họ Phó Quân đã có địa vị rất cao, có lúc anh ấy sẽ dẫn người về nhà bàn bạc công việc, trước mặt mọi người anh ấy nghiêm nghị, chỉ riêng đối với cô là dịu dàng chiều chuộng, lúc đó anh ấy còn muốn cô ở lại Thượng Hải đi học.

Cô có ấn tượng rất tốt về anh họ Phó Quân, cô học vẽ cũng là vì tình cờ nhìn thấy anh họ đang vẽ trong thư phòng, cô thấy thú vị, anh ấy thấy vậy liền gọi cô đến dạy vẽ cho cô.

Nên lúc cô biết vẽ chân dung, người cô vẽ chính là anh họ Phó Quân đang ngồi ở bàn làm việc nói chuyện với người khác.

Quý Lâm có nét giống anh họ Phó Quân, cô vẽ xong, Quý Lâm nhìn thấy bèn hỏi cô có phải đang vẽ anh ấy không. Lúc đó anh ấy nhìn bức tranh với vẻ mặt vui mừng, cô không nỡ nói không phải, nên đành ngượng ngùng gật đầu.

Sau đó, cô nhìn Quý Lâm do dự cả buổi chiều, thấy anh ấy cầm bức tranh không rời tay, cuối cùng cũng không nói thật cho anh ấy biết.

"Cũng không hẳn là thích đâu, chỉ là hai người anh họ bên nhà dì Hai của em đều đeo kính. Hồi nhỏ nhìn họ làm việc trong thư phòng nhiều nên em cảm thấy đàn ông đeo kính trông có vẻ nho nhã, mang dáng vẻ thư sinh. Lúc xử lý công việc lại toát lên một loại khí thế rất đặc biệt." Lê Tinh bình thản trả lời, kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ.

Đó chỉ là những suy nghĩ mơ hồ khi còn nhỏ, giống như việc cô thích đọc tiểu thuyết. Có lúc cô mê các nam chính nho nhã, lúc lại thích kiểu nam tính mạnh mẽ. Những sở thích như vậy không cố định, Lê Tinh chưa bao giờ nghĩ nhiều về nó.

Giống như bây giờ, khi nhìn thấy người anh họ Phó Quân đã phát triển chiều ngang từ khi cưới chị dâu, cô không khỏi cảm thán về sự nghiệt ngã của thời gian.

"Anh không đeo kính cũng đẹp lắm, nhưng em thực sự muốn thấy anh đeo kính trông như thế nào."

Tay Lê Tinh vẫn đặt trên mặt Lục Huấn. Anh không có ý định gạt tay cô ra, cô cũng chẳng vội buông tay. Nói đến đây, một tay cô trượt xuống đặt trên vai anh, tay còn lại nhẹ lướt qua lông mày rậm, sống mũi cao, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt sâu thẳm. Gương mặt của Lục Huấn thuộc kiểu càng nhìn càng thấy cuốn hút. Làn da trên mặt anh căng bóng, đầu ngón tay cô khẽ chạm vào, có chút không nỡ buông ra.

Ánh mắt đen của anh dừng lại trên mặt cô, sâu hun hút. Lần này cô không né tránh, đôi mắt trong veo khẽ chớp nhìn anh, đôi môi hơi cong lên: "Anh biết không? Lần đầu tiên gặp anh, em đã thấy anh rất đẹp trai, còn từng tưởng tượng anh đeo kính sẽ trông như thế nào. Thực ra buổi trưa hôm qua em có ghé qua một cửa hàng kính. Người ta bảo có loại kính dành cho người không cận cũng đeo được. Em đã đặt làm một chiếc cho anh. Nếu anh muốn đeo, khi nào nhận kính, nó sẽ là của anh."

"Nhưng anh vẫn là chính anh thôi. Không đeo kính, anh cũng rất đẹp trai."

Ngón tay Lê Tinh dừng lại trên mí mắt anh, cô chăm chú nhìn gương mặt đẹp trai ấy, l.i.ế.m nhẹ môi mình, một lát sau cô dời ánh mắt đi nơi khác, nhỏ giọng nói: "Em rất thích."

"Tinh Tinh..."

Ánh mắt Lục Huấn thoáng d.a.o động. Từ khi quen nhau, Lê Tinh luôn là người e thẹn trong mối quan hệ của họ. Ngay cả trong những lúc thân mật, cô vẫn rất ngoan ngoãn. Điều táo bạo nhất cô từng làm chỉ là lần chủ động hôn anh ở cửa sau toà nhà bách hoá số sáu. Còn lần này, đây là lần đầu tiên cô mạnh dạn chạm vào mặt anh, thẳng thắn nói thích anh.

Trái tim anh giống như bị đánh một hồi trống, rung động không ngừng. Anh không thể kiềm chế, cũng không muốn kiềm chế. Một tay anh ôm lấy eo cô nhấc bổng cô vào lòng. Anh học theo cô nâng mặt cô lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-220.html.]

"Thật sao? Em thích gương mặt này của anh à?"

Bất ngờ bị anh ôm lấy, Lê Tinh theo phản xạ vòng tay qua cổ anh, nhìn vẻ mặt hơi căng thẳng của anh, cô bật cười: "Em lừa anh làm gì? Không thích gương mặt này, sao em chịu lấy anh..."

Câu cuối cùng của Lê Tinh còn chưa nói hết, đôi môi cô đã bị Lục Huấn chiếm lấy.

Anh hôn cô lần này đến lần khác, rồi tạm dừng nhìn cô một chút.

Đôi mắt anh sâu thẳm, ánh nhìn đầy cảm xúc như muốn cuốn lấy người khác. Lê Tinh đối diện ánh mắt ấy, nhìn một lúc, đôi tay đang ôm cổ anh bất giác siết chặt hơn. Cô hơi nghiêng đầu áp môi mình lên môi anh, khẽ mở miệng chủ động tìm đến anh. Bốn cánh môi quấn lấy nhau, từng lần chạm từng lần liếm, lưỡi họ tìm đến nhau, giao triền không rời.

Dải lụa trắng hồng phấp phới bay, trong căn phòng vũ đạo ngập tràn làn khói trắng mờ ảo, tạo nên một khung cảnh kiều diễm.

Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, mặt trời bên ngoài dần ngả về Tây, gió lùa vào căn phòng ngày càng mạnh hơn. Trên sân khấu hai người vẫn ôm chặt lấy nhau. Chiếc giày cao gót thanh mảnh trên chân Lê Tinh rơi mất một chiếc, chiếc còn lại lỏng lẻo treo hờ trên bàn chân trắng muốt. Đầu ngón chân lộ ra ngoài, căng thẳng run rẩy rõ ràng. Tà áo sườn xám lụa màu hồng nhạt trượt lên, để lộ đôi chân thon dài trắng ngần, cùng tỷ lệ hoàn hảo của cơ xương.

Hai cánh tay ngọc ngà của cô vòng qua vai người đàn ông, khuôn mặt khẽ ngửa lên, đôi mắt long lanh như phủ một màn nước, đôi môi hồng khẽ mở mang theo chút dấu vết đỏ ửng.

Phía trên, người đàn ông cúi mình, tấm lưng hơi cong, đầu vùi sâu vào hõm cổ cô không ngừng hôn mút.

Sau một lúc lâu, trong căn phòng chỉ vang lên giọng nói khẽ khàng, mang theo hơi thở gấp gáp: "Anh còn muốn cái kính nữa không?"

Một giọng nói trầm khàn, gấp gáp hơn trả lời ngay: "Muốn."

Từ sau khi mở lời, Lục Huấn không những không cảm thấy khó chịu với việc đeo kính mà còn bắt đầu háo hức. Anh nhận ra Lê Tinh dường như có một chút sở thích đặc biệt khi muốn thấy anh đeo kính. Chính anh cũng tò mò, muốn biết cảm giác đeo kính hôn cô thì sẽ như thế nào. Anh hôn nhẹ lên môi cô một cái, rồi hỏi: "Bao lâu nữa thì nhận được?"

Lê Tinh không chắc chắn:

"Không rõ, người ở tiệm nói chắc khoảng ba bốn ngày."

"Ba, bốn ngày..." Lục Huấn thấp giọng lặp lại, không hỏi thêm gì nữa, chỉ tiếp tục cúi xuống hôn cô.

Vóc dáng Lê Tinh có tỷ lệ eo hông hoàn hảo, hôm nay là lần đầu tiên cô mặc sườn xám trước mặt anh, có một loại hương vị phong tình khác biệt. Anh dùng răng khẽ cắn chiếc cúc áo của cô, cơ thể không kìm được sự run rẩy đầy phấn khích.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi mắt ướt đẫm nhìn anh, nằm gọn trong vòng tay anh càng khiến anh không thể cưỡng lại cảm xúc của mình.

Loading...