"Ông nội nói cô gái đó rất xinh đẹp, tính cách cũng tốt, có đúng không?" Hôm nay Lục Kim Xảo cố tình về đây vì chuyện xem mắt của Lục Huấn, từ sáng đã ngồi chờ đên giờ, bà ta nhìn Lục Huấn hồi hộp hỏi.
Trong đầu Lục Huấn hiện lên khuôn mặt e lệ của Lê Tinh, anh mỉm cười: "Vâng ạ, đúng vậy, rất tốt."
"Cô, con mang cá vào bếp trước." Cá trong giỏ không thay nước sẽ chết, Lục Huấn định đi vào bếp.
"Cần con mang cá vào sao? Cô đang hỏi chuyện chính đây này! Rất tốt nghĩa là ưng ý rồi sao?"
Lục Kim Xảo sốt ruột, bà ta kéo anh lại không cho đi, rồi quay vào trong nhà quát: "Lục Hân, ra đây mang cá anh Cả mua về vào bếp, đúng là không có giáo dục, tao về mà không ra khỏi phòng chào hỏi thì thôi, ông nội và anh Cả về cũng không ra!"
Lục Kim Xảo tính tình không tốt, bà ta vốn là người của đoàn nghệ thuật, lại có giọng hát trời phú, mắng người là chuyện thường, trước đây chưa lấy chồng ở nhà làm con gái đã ghê gớm rồi, sau này ly hôn một lần càng không ai dám chọc vào, nói chuyện chưa bao giờ dễ nghe, cộng thêm việc lúc nãy bà ta cảm thấy không vui, nên vừa mở miệng đã nhằm vào người khác, khiến ông cụ Lục và Lục Huấn nhíu mày.
Nhưng họ còn chưa kịp phản ứng, Lục Hân và anh trai song sinh Lục Cẩn từ trong phòng đi ra nghe thấy, cô ta trợn trắng mắt, không khách khí nói móc: "Đúng vậy, con không được dạy dỗ tử tế, sao bằng cô được."
"Cô đã làm gương cho con rồi đấy, vừa về nhà đã ra vẻ ta đây, lúc thì sai người ta rót trà, lúc thì sai người ta hầu hạ cái này cái kia, về nhà mẹ đẻ mà cứ như bà hoàng giá lâm."
"Chẳng trách năm đó cô có thể ly hôn với dượng vì một bát cơm... À đúng rồi, con nghe nói năm đó dượng còn bị cô mắng
chửi đến mức nôn ra máu?"
"Cô xem cô ghê gớm chưa kìa, con kém cô xa lắm."
"Cái gì mà bị tao mắng chửi đến mức nôn ra máu? Mày nghe ai nói vậy? A Di Đà Phật, đây là cháu gái ruột của tao đó sao Ai
nói? Nói ra đây, xem tao có xé rách miệng kẻ đó không!"
Mấy năm nay, Lục Kim Xảo ghét nhất là người khác nhắc đến chuyện bà ta ly hôn và những chuyện liên quan đến chồng cũ, dù là cháu gái ruột, bà ta cũng tức đến đỏ mặt tía tai, bà ta không nhịn được niệm Phật rồi mắng chửi, lại trừng mắt nhìn chị dâu Hách Lệ Hoa từ phòng bên cạnh đi ra, ánh mắt đó như nhìn kẻ thù vậy.
"Chị dâu, chị nói phải không? Chị ghê gớm thật đấy, có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tôi, sao lại để Hân Hân ra mặt giúp chị?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-22-31.html.]
"Cô Hai, cô đừng có vu oan cho người khác, tuy tôi không ưa cô nhưng cũng không đến mức kể chuyện cũ rích của cô cho con cháu nghe." Hách Lệ Hoa và em chồng luôn bất hòa, mỗi lần Lục Kim Xảo về, bà ta đều giả vờ bệnh rồi vào phòng.
"Cô đừng có đổ hết lên đầu mẹ con, mấy chuyện xấu xa của cô, trong khu tập thể này hỏi ai mà chẳng biết?"
"Tao nói cho mày biết. "
"Muốn cãi nhau thì ra ngoài mà cãi!"
Lục Hân hoàn toàn không nể nang Lục Kim Xảo là người lớn tuổi, vừa mở miệng đã cãi lại, tâm trạng tốt của ông cụ Lục vừa bước vào cửa đã biến mất hoàn toàn, ông trầm giọng, mắt nhìn từ cháu gái sang con gái Lục Kim Xảo.
"Nhà tôi nhỏ, không chứa nổi nhiều tiếng ồn ào như vậy, ngày mai các người tự đi tìm nhà, dọn ra ngoài hết cho tôi, tôi muốn ở một mình!"
"Bố, bố đừng giận, là con không dạy dỗ Hân Hân tốt, khiến nó nói chuyện với trưởng bối như vậy." Ông cụ Lục nổi giận, sắc mặt Hách Lệ Hoa hơi thay đổi, vội vàng xin lỗi, lại nghiêm khắc quát Lục Hân: "Hân Hân, xin lỗi cô Hai và ông nội, không được nói chuyện với trưởng bối như vậy."
Lục Hân có chút không phục, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt của anh cả Lục Huấn đang nhìn mình, cô ta bỗng chốc chột dạ, cuối cùng cũng miễn cưỡng xin lỗi Lục Kim Xảo: "Xin lỗi cô Hai, con cũng không phải muốn lấy chuyện này ra để nói móc cô, tại cô lúc nãy vô duyên vô cớ nói con không được dạy dỗ tử tế."
Nói xong, cô ta nhìn ông cụ Lục, vẻ mặt nghiêm túc: "Ông nội, con sai rồi, sau này con sẽ chú ý."
"Chuyện của con, lát nữa để mẹ con nói chuyện với con, không chỉ là chuyện cãi lại trưởng bối." Ông cụ Lục nhìn đứa cháu gái này, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh Lê Tinh ngoan ngoãn hiểu chuyện, không biết người ta dạy con thế nào, nhà ông đúng là toàn những đứa đanh đá, tuy không đến nỗi xấu xa nhưng tính cách thật sự khó nói, lúc này ông cũng không có tâm trạng đôi co với cháu gái, mắt nhìn chằm chằm vào Lục Kim Xảo - người gây ra chuyện.
"Lục Kim Xảo, con có ra dáng trưởng bối không vậy, vừa mở miệng đã nói cháu gái không được dạy dỗ tử tế, con không phải là người nhà họ Lục à? Nó không được dạy dỗ tử tế, con thì tốt đẹp gì?"
Bị bố giận, Lục Kim Xảo sợ hãi rụt cổ, "Con không phải là tức giận quá sao, chiều nay con đến đây mà không ai thèm để ý đến con, chỉ có Lục Cẩn rót cho con cốc nước..."
Lục Kim Xảo ủy khuất, rồi nhìn Lục Hân ngượng ngùng nói: "Cô nói con không được dạy dỗ tử tế là cô sai. Nhưng con thật sự không nên nói cô như vậy, truyền ra ngoài chỉ có hại cho con thôi, năm đó danh tiếng của cô cũng bị hủy hoại như vậy đấy."
Mỗi người nhường một bước, chuyện này coi như bỏ qua.
Lục Huấn xách giỏ cá đi vào bếp, Lục Cẩn bên cạnh thấy vậy, vội vàng tiến lên nói: "Anh Cả, để em làm cho, anh nghỉ ngơi đi."