Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 18

Cập nhật lúc: 2025-06-23 14:38:16
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đồng nghiệp làm việc ở tòa nhà bách hóa số sáu đa số đều ở gần nhà, buổi trưa cơ bản đều về nhà nghỉ trưa, nhà Phương Tình cũng ở gần đây, buổi trưa cô ấy còn phải về nhà nấu cơm cho em trai năm tuổi, bình thường giờ này cô ấy không có ở chỗ làm việc.

"Đừng nhắc nữa, trưa nay tôi tranh thủ đi xem mắt với mẹ tôi, tôi không ưng ý nên cãi nhau với bà ấy một trận." Phương Tình vừa nhắc đến chuyện của mình là thấy phiền, cả khuôn mặt ủ rũ.

"Cô cũng đi xem mắt à?" Lê Tinh kinh ngạc, nhận ra mình lỡ lời dùng từ "cũng", cô vội vàng cười chữa cháy: "Toà nhà bách hoá của chúng ta dạo này nhiều người đi xem mắt lắm, Xảo Xảo ở dưới nhà cũng đang xem mắt."

"Cũng đến tuổi rồi mà, chúng tôi không giống cô, xinh đẹp, gia đình lại có điều kiện, nhiều người theo đuổi, muốn tìm đối tượng lúc nào cũng được, hoàn toàn không cần vội."

Lê Tinh bĩu môi im lặng, cô không hay nói chuyện riêng của mình ở cơ quan.

"Bây giờ tôi chỉ mong có người từ trên trời rơi xuống làm bạn trai tôi thôi, haiz!" Có lẽ đã quen với việc Lê Tinh thỉnh thoảng im lặng lắng nghe, cũng có lẽ muốn tìm người nói chuyện, Phương Tình lại tự nói.

"Cũng không cần phải vội vàng như vậy chứ, cô mới hai mươi tuổi, còn nhỏ hơn tôi hai tuổi."

Phương Tình nhỏ hơn Lê Tinh hai tuổi, năm nay vừa tròn hai mươi, cô ấy tốt nghiệp trung học xong thì đi học kế toán vào ban đêm, năm nay lấy được chứng chỉ, nhờ người nhà xin giúp mới vào làm thủ quỹ ở tòa nhà bách hóa số sáu.

Gia cảnh nhà cô ấy không bằng nhà họ Lê, nhưng đều là công nhân viên chức, lẽ ra không cần phải vội vàng như vậy.

"Không chỉ là chuyện tuổi tác,"

Phương Tình xua tay, cô ấy đứng dậy nhìn quanh văn phòng, ngoài hai người họ ra không còn ai khác, mới lại ngồi xuống, tỏ vẻ thần bí nói nhỏ với Lê Tinh: "Tôi nghe nói, cấp trên có thể sẽ sáp nhập tòa nhà bách hóa số sáu, đến lúc đó còn không biết chúng ta bị điều đi đâu, nên tôi mới muốn tranh thủ lúc này, công việc của tôi còn tạm ổn mà nhanh chóng tìm đối tượng."

"Tòa nhà bách hóa số sáu sẽ bị sáp nhập?"

Lê Tinh nhíu mày, quan hệ của cô ở tòa nhà bách hóa số sáu không tệ, thậm chí ở mấy toà nhà khác cô đều có người quen, tổng giám đốc của tòa nhà bách hóa số một còn là chú Hai của cô, cô chưa từng nghe nói đến tin này.

"Phương Tình, cô nghe tin này ở đâu ra? Cô chắc chắn chứ? Tòa nhà bách hóa số sáu đúng là kinh doanh kém nhất trong số các toà nhà bách hoá, nhưng ít nhất không thua lỗ, so với tòa nhà bách hóa số ba năm nào cũng thua lỗ thì tốt hơn nhiều, hơn nữa sáp nhập, sáp nhập thế nào, đóng cửa à? Khu Giang Đông này chỉ có mỗi tòa nhà bách hóa số sáu này mà thôi, tòa nhà bách hóa số hai tuy cách Giang Đông không xa nhưng dù sao cũng không tiện, nếu đóng cửa tòa nhà số sáu, e là người dân Giang Đông sẽ không đồng ý đâu..." Chuyện liên quan đến bát cơm của mình, Lê Tinh rất quan tâm.

Nghe Lê Tinh nói vậy, Phương Tình bỗng nhiên cảm thấy có lý, cô ấy nhíu mày: "Chẳng lẽ tôi nghe nhầm?"

"Rốt cuộc cô cậu nghe ai nói?" Lê Tinh nghi ngờ nhìn cô ấy. "Còn ai vào đây nữa, chị Trương ở bộ phận mua hàng chứ ai."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-18.html.]

Phương Tình chống tay lên bàn, nhún vai, cô ấy nhìn Lê Tinh, Lê Tinh sống sung sướng, bình thường không bao giờ nói xấu người khác, miệng cũng kín đáo, do dự một chút bèn nói thật với Lê Tinh:

"Mấy hôm trước, lúc tan làm tôi quên mang chìa khóa, quay lại thì thấy chị Trương và tổng giám đốc đang ở trong văn phòng... thân mật, nên nghe được chuyện này."

!! "Ý cô là, chị Trương và tổng giám đốc, yêu đương vụng trộm à?" Lê Tinh trợn tròn mắt.

Phương Tình vội vàng "suỵt" một tiếng: "Nhỏ tiếng thôi, lỡ có người đến nghe thấy thì sao. Tôi cũng không ngờ, lúc đó tôi sợ c.h.ế.t khiếp, nhưng có khả năng tôi nghe nhầm thật, cô nhắc tôi mới nhớ ra, tôi chỉ nghe thấy "sáp nhập", không chắc chắn là tòa nhà bách hóa số sáu, có khi là bên tòa nhà bách hóa số ba."

"Nhưng dù có phải hay không, tôi cũng phải nhanh chóng tìm đối tượng, cô cũng biết đấy, bây giờ vật giá ngày càng cao, lương của chúng ta thì không tăng, tôi còn suốt ngày phạm sai lầm nên không được thưởng, cứ tiếp tục thế này, đừng nói là mua quần áo mới, ngay cả cơm cũng sắp không có mà ăn."

"Nên tôi đã nói với mẹ tôi rồi, lấy chồng lấy chồng, mặc quần áo ăn cơm, lần này tôi phải tìm người có tiền, không cần anh ta có công việc ổn định, chỉ cần có tiền!"

"..."

"Haiz, tôi ngủ thêm một lát nữa, mấy đêm nay tôi ngủ không ngon, lát nữa còn phải đi dọn dẹp hành lang nhà vệ sinh, buồn ngủ quá."

Lê Tinh không biết trả lời Phương Tình thế nào, Phương Tình trút được nỗi lòng liền bắt đầu lim dim, cô ấy ngáp một cái rồi lại gục xuống bàn.

"Ừ, cô ngủ đi, tôi cũng ngủ một lát."

Lê Tinh nhìn cô ấy, cất túi xách và ô đi, cũng gục đầu xuống bàn, nhưng lại không nhắm mắt ngủ.

Lời Phương Tình nói tuy thô thiển nhưng ở một mức độ nào đó lại là sự thật, mấy năm nay giá cả tăng cao, nhiều thứ đều tăng chóng mặt, trước đây tiền lương của cô có thể tiêu được nửa tháng, bây giờ một tuần cũng khó, anh Hai cũng đã bắt đầu nhận thêm việc làm ngoài.

Cô bỗng nhiên hiểu được sự sốt ruột của bố khi muốn cô nhanh chóng lấy chồng, nếu vật giá cứ tiếp tục tăng như vậy, đừng nói là cô, ngay cả anh chị cô cũng sẽ không kham nổi, ai sẽ giúp đỡ cô chứ. Dù họ có sẵn sàng tiết kiệm chi tiêu để giúp đỡ cô, thì cô cũng không có mặt mũi đó, nhưng làm thế nào vừa tăng thu nhập vừa tiết kiệm chi tiêu. Tiết kiệm chi tiêu cô đã thử rồi, không làm được, tăng thu nhập cô cũng đã thử rồi, thất bại.

Vậy sau này cô phải làm sao?

Lấy chồng giàu... Vậy nên, cô phải giữ chặt Lục Huấn sao?

Trong đầu hiện lên khuôn mặt tuấn tú của Lục Huấn, Lê Tinh gục đầu lên cánh tay, tay kia đưa lên khẽ che mặt, dần dần không nhịn được mà mỉm cười, cười xong lại thấy phiền muộn. Không biết anh nghĩ sao, hẹn hò lại rủ đi mua sắm, cô chỉ có chín mươi tệ trong người, có đủ tư cách đi mua sắm sao, còn nữa, anh có biết cô tiêu xài rất hoang phí không?

Nụ cười trên môi Lê Tinh dần dần biến mất, khóe miệng hơi trễ xuống.

Loading...