Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-06-30 04:31:01
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hà Trân không để ý đến tiếng động bên cạnh, chị ấy nhìn Lê Tinh, chân thành nói: "Số tiền này không nhiều, không đủ để bày tỏ lòng biết ơn của anh chị. Đối với anh chị, Phàm Phàm không thể đong đếm bằng tiền bạc. Tinh Tinh, em là ân nhân của gia đình chị, Hà Trân chị sẽ không bao giờ quên. Sau này nếu em có việc gì, cứ tìm đến chị."

"Không, không, không! Em không thể nhận!" Lê Tinh giật mình trước hành động đột ngột đưa chi phiếu của Hà Trân. Đây là mười vạn tệ, chứ không phải mười mấy tệ, sao cô có thể nhận được? Cô vội vàng xua tay.

"Chuyện này em cũng không làm gì nhiều, em chỉ nhận ra Phàm Phàm rồi gọi điện báo cảnh sát thôi. Người vào nhà vệ sinh giữ Phàm Phàm lại là bạn trai em, nếu không có anh ấy đi cùng, chắc chắn em không dám chặn bọn buôn người lại. Thật ra vừa rồi Phàm Phàm cảm ơn nhầm người rồi. Hôm đó em chỉ gặp Phàm Phàm một lần, không giúp được gì nhiều cho cậu bé."

Nói xong, Lê Tinh chợt cảm thấy mình như đang chiếm công lao của Lục Huấn, cô có chút ngượng ngùng đưa tay vuốt tóc mai, do dự không biết có nên gọi Lục Huấn đến không.

Hà Trân trải qua bao nhiêu sóng gió, chị ấy đã gặp qua không ít kẻ hám tiền, tất nhiên cũng gặp qua người khiêm tốn, nhưng người giống như Lê Tinh coi tiền như vật cản, tránh né không kịp thì đây là lần đầu tiên chị ấy gặp. Chị ấy sững sờ một lúc, rồi chợt thấy Lê Tinh thật thà đáng yêu lại càng hiếm có, khiến chị ấy rất thích, không nhịn được cười nói: "Nhưng nếu không có em, chắc bạn trai em cũng sẽ không ra tay giúp Phàm Phàm đúng không?"

Vừa nói, Hà Trân vừa đưa mắt nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng lại trên người Lục Huấn với vóc dáng cao ráo đang đứng trước ghế sofa.

Vừa bước vào cửa, chị ấy đã nhận ra hôm nay nhà họ Lê có khách, hơn nữa còn là khách quý. Sau đó chị ấy nhìn thấy hai người phụ nữ, một người rõ ràng không phải là bậc trưởng bối trong nhà họ Lê, chị ấy mơ hồ đoán được thân phận của vị khách này. Còn người nhà họ Lê có đặc điểm rất rõ ràng, đều là tóc xoăn, đây là chuyện mà chú Hai đã nói trước khi đến đây.

Vậy thì bạn trai của Lê Tinh không khó đoán ra là ai, quả là trai tài gái sắc.

Lê Tinh không để ý rằng Hà Trân đã phát hiện ra Lục Huấn, nghe chị ấy nói vậy, cô theo bản năng bênh vực cho anh. "Không đâu, dù không có em, bạn trai em chắc chắn cũng sẽ không bỏ mặc Phàm Phàm. Chỉ cần nhận ra vấn đề của Phàm Phàm, anh ấy nhất định sẽ ra tay giúp đỡ. Anh ấy rất giỏi rất nhạy bén, dù không có em nhắc nhở, sớm muộn gì anh ấy cũng phát hiện ra vấn đề thôi."

"Xem ra Tinh Tinh rất tin tưởng bạn trai mình."

Lê Tinh thật sự nghĩ như vậy, cô nói rất chân thành, Hà Trân không nhịn được cười. Mấy ngày nay vì chuyện của con trai mà tâm trạng luôn nặng nề, bỗng nhiên Hà Trân cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Chị ấy liếc nhìn Lục Huấn đang mỉm cười trên ghế sofa, ánh mắt không rời khỏi Lê Tinh, rồi nói với cô: "Nếu vậy thì chuyện này nên cảm ơn cả em và bạn trai em, số tiền này em cứ nhận lấy đi. Em có phần, cậu ấy cũng có phần, em cứ coi như nhận thay cậu ấy, tất nhiên sau này nhà chị gặp cậu ấy vẫn sẽ đích thân cảm ơn."

"Không, không phải, ý em là không cần đưa tiền, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi ạ."

Mười vạn tệ bày ra trước mắt, hỏi Lê Tinh có động lòng không?

Chắc chắn là có, nhưng lúc trước cô mang theo ảnh của cậu bé chỉ vì muốn yên tâm, không hề nghĩ đến chuyện được báo đáp. Hơn nữa, số tiền này cứ như từ trên trời rơi xuống, cô luôn cảm thấy cầm trong tay không yên tâm. Việc này khác với việc cô nhận căn nhà của Lục Huấn. Nhưng lời của Hà Trân lại khiến cô khó xử, không biết nên ứng phó thế nào, theo bản năng cô nhìn về phía Lục Huấn.

Lục Huấn nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của cô, ánh mắt đầy sự ỷ lại tin tưởng, khiến lòng anh mềm nhũn. Anh bước đến bên cạnh Lê Tinh nói với Hà Trân: "Mời chị cất lại chi phiếu. Mọi người biết tấm lòng của Tinh Tinh là được rồi. Cô ấy làm việc này không phải vì mong được báo đáp hay nhận tiền, cô ấy sẽ thấy bất an."

"Nếu mọi người muốn bày tỏ lòng biết ơn, có thể tặng cô ấy vài bộ quần áo hoặc mỹ phẩm, cô ấy thích những thứ này."

Lục Huấn từ đầu đến cuối không nhìn tấm chi phiếu trên tay Hà Trân, hoàn toàn không để tâm.

Lục Kim Xảo đứng bên cạnh sốt ruột đến chết, nghe thấy Lục Huấn nói vậy, bà ta chỉ muốn lao đến bịt miệng anh lại. Đó là mười vạn tệ, mười vạn tệ đấy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-173.html.]

Ngay cả Hách Lệ Hoa cũng có chút không kìm được, ánh mắt bà ta lộ rõ vẻ nóng lòng, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt vạt áo.

Nhà họ Lê lại rất hài lòng với cách làm của Lục Huấn, ngay cả Lê Thừa trước đó luôn xoi mói, tìm cách làm khó anh cũng nheo mắt lại, vẻ mặt lộ ra chút hài lòng.

"Đúng vậy, ông Hà, mọi người cứ cất chi phiếu đi. Tinh Tinh làm việc này hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng, số tiền lớn như vậy, con bé cầm sẽ không yên tâm."

Thẩm Phương Quỳnh tiếp lời Lục Huấn, nói với ông cụ Hà.

Lê Vạn Sơn cũng nói: "Ông Hà, cứ cất chi phiếu đi. Đứa trẻ bình an trở về là tốt rồi, không cần nói đến chuyện này nữa."

Thẩm Phương Quỳnh và Lê Vạn Sơn trực tiếp nói chuyện này với ông cụ Hà. Ông cụ Hà quen biết Lê Vạn Sơn mấy chục năm, hiểu rõ con người ông ấy, suy nghĩ một chút rồi gọi Hà Trân: "Trân Trân, cất chi phiếu đi. Phàm Phàm không thể đong đếm bằng mười vạn tệ, tấm lòng của Tinh Tinh cứu Phàm Phàm cũng vậy. Nếu con muốn cảm ơn, hãy nhận Tinh Tinh làm em gái, sau này con bé lấy chồng thì tặng một phần của hồi môn."

Hà Trân thấy phản ứng của Lê Tinh, lại thấy Lục Huấn bước tới, liền hiểu rằng hôm nay tấm chi phiếu này không đưa đi được, nghe vậy bèn cười nói: "Vâng ạ, chú Hai nói đúng. Chuyện này là con suy nghĩ không chu toàn, làm Tinh Tinh sợ rồi."

Hà Trân cất tấm chi phiếu vào ví, rồi cười nhìn Lê Tinh: "Không biết Tinh Tinh có chê không, có muốn nhận chị làm chị gái, gọi chị một tiếng 'chị Trân' không?"

"Sao lại chê được ạ." Lê Tinh vội vàng đáp, rồi nhìn sang Thẩm Phương Quỳnh.

Hà Trân trông có vẻ hiền dịu hòa nhã, gọi một tiếng chị cũng không có gì, chắc Lê Linh cũng sẽ không ngại cô có thêm một người chị gái kết nghĩa, chỉ là không biết ý gia đình thế nào.

Thẩm Phương Quỳnh liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của con gái, bà lập tức cười nói: "Chị Trân của con đã mở lời rồi, con muốn gọi thì cứ gọi, dù con làm gì, gia đình cũng ủng hộ."

Nói cách khác, nếu không muốn gọi cũng không cần lo lắng gì. Nhà họ Lê không cầu xin gì ở nhà họ Hà và nhà họ Phạm, không lo lắng bị ràng buộc, cũng không cần sợ hãi gì.

Lê Tinh thấy yên tâm hơn, cô do dự một chút rồi nhìn Hà Trân gọi một tiếng: "Chị Trân."

"Ừ, em gái." Hà Trân cười tươi hơn, lập tức đáp lời.

Ông cụ Hà cũng mỉm cười: "Vậy là tốt rồi. Đã là em gái của Trân Trân, cũng là cháu gái của ta, lần sau ta đến sẽ bổ sung quà gặp mặt cho cháu gái."

"Thôi, cũng muộn rồi, Vạn Sơn, hôm nay chúng tôi xin phép không làm phiền nữa..."

Trong nhà đang chào tạm biệt, sắp sửa ra về. Ngoài cửa sổ Bành Phương nấp nghe được câu này, giật mình, vội vàng đứng dậy định bỏ đi, nhưng đúng lúc này, ngoài cổng bỗng vang lên tiếng Lý miệng rộng gọi bà ta:

"Bà giám đốc, bà đang ngồi xổm dưới cửa sổ nhà giám đốc Lê làm gì thế?"

Bà giám đốc? Bành Phương?

Mọi người bên trong nhà đồng loạt nhìn ra phía cửa. Lê Hà Dương nghi hoặc kêu lên, rồi như nhớ ra điều gì, cậu đột nhiên ngẩng phắt đầu, lao ra ngoài như tên bắn.

Loading...