Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 158

Cập nhật lúc: 2025-06-27 07:32:15
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lê Thừa cũng nhớ em gái, em gái đi theo, anh cứ để vậy, em gái nói chuyện, anh vừa nghe vừa đáp, rất phối hợp, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng xa cách trong quân ngũ.

Hai anh em ở bên nhau đến gần sáng, lúc về phòng Lê Tinh đã ngủ gật.

Buổi sáng thức dậy ăn sáng cùng gia đình, cô vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài, Lê Thừa từ nhỏ đã nuông chiều em gái, thật sự coi cô như em bé mà nuôi, còn muốn giống như hồi nhỏ bưng cháo đút cho cô ăn.

Lê Tinh đã hai mươi hai tuổi rồi, sao có thể làm vậy, cô tự mình cố gắng ăn hết bữa sáng, sau đó Lê Thừa bảo cô lên lầu nghỉ ngơi.

Nhưng bọn họ ăn sáng xong đã tám giờ, Lê Tinh dự tính nhà họ Lục đến sẽ không quá chín giờ rưỡi. Mặc dù cô không định thể hiện mình siêng năng đảm đang trước mặt nhà họ Lục, nhưng cũng không muốn ngay ngày đầu tiên đã khiến người ta nghĩ Lục Huấn quen một cô gái lười biếng, không hiểu phép tắc.

Lên lầu cô không nằm, đi tắm rửa cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, liền bắt đầu trang điểm chải chuốt.

Nghe thấy lời Lê Thừa nói, biết anh vẫn coi cô như lúc bảy tám tuổi, khách đến còn ngủ nướng trên lầu, cô không khỏi cười nói: "Anh ba, em gái anh năm nay đã hai mươi hai tuổi rồi, còn như trước kia khách đến mà ngủ nướng, sẽ bị người ta gọi là cô gái lười biếng đấy."

"Thì đã sao." Lê Thừa không quan tâm xua tay: "Bản thân sống thoải mái là được rồi, quan tâm đến những người không liên quan làm gì."

Lê Thừa về nhà một chuyến không dễ dàng, bình thường liên lạc qua điện thoại của quân đội nên cũng không tiện nói nhiều, rất nhiều chuyện trong nhà anh không biết, cũng không biết Lê Tinh ở khu tập thể có tiếng là cô nàng phá gia chi tử.

Lê Tinh cũng không muốn anh trai biết những chuyện không vui, nghe anh nói vậy, cô chỉ cười dỗ dành: "Vâng, anh ba nói đúng. Nhưng mà bây giờ em không buồn ngủ nữa, xuống đây nói chuyện với anh một lát."

Lê Thừa quay đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, nhướng mày: "Là xuống nói chuyện với anh hay là đợi ai đến đây?"

Bị trêu chọc trắng trợn như vậy, Lê Tinh đỏ mặt, cố ý giả vờ giận dỗi gọi Lê Thừa một tiếng: "Anh còn như vậy nữa, em sẽ đi úp mặt vào tường ba phút đấy."

Úp mặt vào tường ba phút là cách Lê Tinh làm khi còn nhỏ mỗi khi giận dỗi không muốn để ý đến ai.

Mọi người trong nhà đều thấy cô ngốc, nào có ai giận dỗi lại tự phạt mình, nhưng Lê Thừa lại rất để ý chuyện này, em gái tự phạt mình còn khiến anh ấy khó chịu hơn là phạt bản thân mình. Ớ Hậu Quê

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-158.html.]

Quả nhiên, vừa nói xong, Lê Thừa lập tức cười làm lành với em gái: "Được rồi, được rồi, anh ba nói sai rồi, đáng lẽ anh mới phải úp mặt vào tường, không nên trêu chọc Tinh Tinh của chúng ta..."

Đang nói thì ngoài sân có tiếng động, ông cụ Lục còn chưa vào nhà đã lên tiếng gọi: "Lão Lê."

"Ơi! Lão Lục!"

Lê Vạn Sơn buông tờ báo xuống, vừa lên tiếng đáp lại vừa đứng dậy đi ra ngoài, Lê Tinh thấy vậy liền đi theo, Lê Thừa thấy cô vội vã đi ra ngoài thì cũng đứng dậy theo, những người còn lại trong nhà họ Lê với tư cách chủ nhà cũng đi theo ra ngoài đón khách.

Cánh cổng sân mở rộng, ông cụ Lục đội mũ tai bèo đi vào trước, sau lưng ông là Hách Lệ Hoa và Lục Kim Xảo, Lục Huấn hai tay xách đầy đồ đi cuối cùng, nhưng dáng người cao ráo, Lê Tinh vừa ra ngoài đã nhìn thấy anh ngay.

Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, tóc chải ngược ra sau, vai rộng eo thon chân dài, dáng người thẳng tắp, ánh nắng ban mai dịu dàng xuyên qua cành lá rọi xuống sân, những mảng sáng loang lổ trên vai, trên gương mặt anh.

Không biết có phải ảo giác hay không, Lê Tinh nhìn anh, luôn cảm thấy anh hôm nay có chút khác biệt, gương mặt dường như sạch sẽ trắng trẻo hơn ngày thường, đường nét rõ ràng.

Hôm nay tóc tai cũng vậy, ngay cả tóc mai cũng gọn gàng hơn, khí chất điềm tĩnh ung dung, càng thêm tuấn tú thanh cao.

Khoảng thời gian này hai người ngày nào cũng gặp nhau, Lục Huấn đôi khi đưa đồ đến nhà họ Lê cũng vào nhà, lúc ấy nhìn anh bước qua cánh cổng sắt nhà mình, sẽ cảm thấy mặt nóng bừng, tim đập thình thịch, bởi vì anh đến nhà cô, địa bàn của cô, cô bối rối không biết nên chào hỏi anh thế nào.

Nhưng hôm nay, cô cảm thấy không chỉ mặt nóng bừng, tim đập thình thịch, mà còn có chút khô miệng và một chút cảm giác khác lạ.

Như cảm nhận được điều gì đó, đôi mắt đen của anh khẽ ngước lên nhìn về phía cô, trong sân dường như tĩnh lặng trong giây lát, Lê Tinh bất giác nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay.

Lê Thừa vừa ra ngoài đã bắt gặp cảnh hai người chạm mắt nhau, rõ ràng chỉ là một ánh mắt nhưng lại khiến người ta cảm thấy không bình thường, anh ấy liếc nhìn Lục Huấn đang đứng trong sân, rồi nhìn xuống đầu ngón tay của em gái, khẽ nheo mắt nhưng không nói gì, cũng không có hành động gì.

"Lão Lê, hôm nay tôi đến làm phiền rồi, trước đây đã muốn đến nhiều lần, cuối cùng cũng tìm được cơ hội." Ông cụ Lục vừa vào sân vừa đưa mắt quan sát xung quanh, cười nói với Lê Vạn Sơn.

Lê Vạn Sơn bước xuống mấy bậc thang đón tiếp: "Làm phiền gì chứ, nhanh vào nhà ngồi, vào nhà uống trà, mấy hôm trước tôi vừa được hai cân trà ngon, biết ông thích, hôm nay đặc biệt lấy ra đấy."

"Haha, tốt quá!" Ông cụ Lục sảng khoái cười to, theo tay Lê Vạn Sơn dẫn đường bước vào phòng khách.

Loading...