Cả nhà họ Lê đều không xa lạ gì căn biệt thự cổ này, nguyên nhân thứ nhất vì nó là căn mà Lê Tinh từng nhắc đến trước khi xảy ra tai nạn; nguyên nhân thứ hai là vì biệt thự họ đang ở bây giờ là được xây dựng dựa theo thiết kế của căn biệt thự đó, đây là ý đồ riêng duy nhất mà Lê Vạn Sơn từng làm trong mấy chục năm ngồi ghế giám đốc.
Ông cho xây dựng tất cả những căn biệt thự nhỏ kiểu phương Tây dành cho cán bộ ở khu tập thể giống với căn biệt thự cổ mà con gái muốn ở, như vậy dù họ bốc thăm trúng căn nào, cũng có thể thực hiện được tâm nguyện của con gái.
Chính vì ý đồ riêng này mà lúc trước có người tố cáo ông lạm dụng công quỹ, ông không giải thích nhiều, sau khi tổ điều tra hoàn thành điều tra, ông xin nghỉ hưu sớm vì lý do ốm, chuyện này ngoại trừ Lê Tinh và mất đứa cháu nhỏ như Lê Hà Dương Lê Thiên Tứ thì còn lại đều biết.
"Đúng là căn đó."
Lê Vạn Sơn hiếm khi im lặng, một lúc sau, ông mới hỏi: "Sao cậu ấy lại nghĩ đến việc mua căn biệt thự cổ đó? Tinh Tinh nói với cậu ấy sao?"
"Không phải ạ." Lê Tinh vội vàng lắc đầu đáp: "Bố, con không nói chuyện này với anh ấy, anh ấy có hỏi con muốn một căn nhà như thế nào, nhưng gần khu tập thể không có căn nào tử tế, con mới nói với anh ấy dựa theo căn nhà cũ chúng ta từng ở, kết quả anh ấy tìm được căn này. Rồi nhờ một người bạn liên lạc với chủ nhà đang định cư ở Hồng Kông để mua."
"Vậy cậu ấy cũng có lòng, không nỡ để Tinh Tinh nhà mình chịu khổ." Hà Lệ Quyên không nhịn được cảm thán.
Không chỉ có lòng, còn có duyên phận, nếu không sao lại vừa hay tìm được căn nhà như vậy chứ.
Hà Lệ Quyên nhìn bố mẹ chồng rồi lại nhìn Lê Tinh mặc váy trắng, tóc xõa, dáng vẻ ngoan ngoãn, vẫn thấy không nỡ, nhưng nghĩ đến đường Hoa Đình cách nhà máy sợi không xa, thậm chí chị ấy có thể đến đó thăm em gái mỗi ngày sau khi tan làm, hoặc lúc rảnh rỗi đi dạo đến đó, chị ấy lại thấy dễ chịu hơn.
Nghĩ vậy, chị ấy bèn nói: "Đường Hoa Đình cũng gần nhà mình, như vậy sau khi kết hôn hai đứa đến nhà mình ăn cơm cũng tiện, bình thường chúng ta còn có thể đến đó hóng mát đi dạo, cũng không tệ."
Thường Khánh Mỹ nhìn chồng không nói gì, không phát biểu ý kiến nữa. Chị ấy tán thành lời chị dâu, căn biệt thự cổ này thực sự rất tốt, Lục Huấn đúng là đánh trúng tim đen người ta, chị ấy thấy anh đã làm được đến mức này, kết hôn sớm cũng không sao, chỉ là quá hiểu chồng mình, anh ấy quan tâm đến em gái không kém gì cậu em trai đang ở xa trong quân đội.
Nếu không lần này anh ấy sẽ không ra tay đánh Quý Lâm, anh ấy đã bao nhiêu năm không bốc đồng như vậy rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-154.html.]
Vợ chồng đầu gối tay ấp, người nằm cạnh gối hiểu rõ nhất, cho dù Lục Huấn có tốt đến đâu, anh ấy là anh trai, chắc chắn sẽ không nỡ để em gái gả đi sớm như vậy, cho dù chỉ ở gần nhà. Sợ buổi tối anh ấy quay lưng với mình, chị ấy quyết định không lên tiếng nữa.
Trên bàn ăn nhất thời không ai nói gì, Thiên Tứ ngồi bên cạnh cuối cùng cũng hiểu được những gì người lớn và cô út nói, cậu bé nghiêng đầu hỏi: "Căn biệt thự cổ đẹp đẽ ở công viên ạ? Sau này cô út sẽ ở đó sao? Vậy cô có thể đưa con theo không ạ?"
Thiên Tứ vừa nói vừa ngượng ngùng cười, để lộ hàm răng cửa vừa thay: "Con chưa từng ở nhà khác, lại còn là nhà đẹp như vậy."
Lời nói của Thiên Tứ lọt vào tai Lê Hà Dương, bỗng nhiên nhắc nhở cậu, hai mắt sáng lên vội vàng nói: "Còn con nữa, còn con nữa! Cô út, biệt thự nhỏ đó có nhiều phòng không ạ? Không nhiều cũng không sao, đến lúc đó cô nói với anh Lục, làm cho ghế sofa ở phòng khách dài hơn, rộng hơn một chút, đặt làm loại hai mét, con ngủ ở phòng khách. Nếu không được thì trải chiếu cho con, con ngủ dưới đất."
"Phòng chắc là có thừa." Lê Tinh theo bản năng đáp.
Lê Hà Dương nghe thấy lập tức cười toe toét: "Vậy được ạ, vậy quyết định như vậy nhé cô út, con không có ý kiến gì nữa, dù sao cô đừng quên chuẩn bị phòng cho con là được."
Lê Hà Dương ra vẻ bám chặt lấy cô út, Hà Lệ Quyên nhìn đứa con trai sắp trưởng thành rồi mà vẫn còn "ngây thơ" như trẻ con, chị ấy không nhịn được mắng: "Làm gì có chuyện cháu trai chạy đến nhà cô ở, Thiên Tứ nhỏ, con cũng nhỏ à?"
"Sao lại không được ạ? Con là cháu trai lớn của cô út, con đến nhà cô chơi cũng không được sao?" Lê Hà Dương lớn tiếng cãi lại, rồi quay đầu hỏi Lê Tinh: "Cô út, cô sẽ đuổi con đi sao? Cô sẽ không đuổi con đi đâu nhỉ? Con là cháu trai lớn của cô mà!"
"Con là cháu trai thứ hai của cô, cháu trai lớn của cô là Hà Niên, con đừng có cướp ngôi." Lê Tinh phản bác cậu, rồi mới trả lời: "Cô đuổi con làm gì? Con muốn đến thì cứ đến, một căn phòng thôi, Lục Huấn không keo kiệt như vậy đâu."
Lê Tinh nghĩ đến việc sổ đỏ là tên mình, nói chuyện rất tự tin, lúc này cô càng hài lòng với cách làm của Lục Huấn hơn.
Anh làm việc này thực sự rất tốt.
Lê Tinh không nhịn được mỉm cười, Lê Chí Quân đang nhìn em gái, vừa hay thấy cảnh này, anh ấy nắm chặt đôi đũa trong tay, im lặng một lúc cuối cùng mới nói: "Cứ theo ý Tinh Tinh đi, em ấy thích là được, đường Hoa Đình gần đây, Tinh Tinh cũng không biết nấu ăn, tan làm vẫn về nhà ăn cơm, buổi tối Lục Huấn rảnh thì đến đón, không rảnh thì ở lại nhà mình."