THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 150
Cập nhật lúc: 2025-06-26 09:35:44
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Phương Quỳnh từ chối, không đưa cho cô, liếc nhìn bồn rửa bát rồi nói: "Con gái ngoan, hay là con giúp mẹ rửa mấy cái bát trong bồn rửa bát đi, phơi khô rồi cất vào tủ bát."
"Ồ, vâng ạ."
Lê Tinh nhìn đống bát đĩa trong bồn rửa, là loại sứ cao cấp, trước đây Thẩm Phương Quỳnh cất giấu dưới đất, lúc này lại được bà lấy ra, rõ ràng là rất coi trọng cuộc gặp mặt với nhà họ Lục ngày mai.
"Mẹ..."
"Hôm nay sao con về sớm vậy, Lục Huấn không nói đưa con đi dạo phố à?" Lê Tinh cầm một chiếc đĩa lên, do dự định mở miệng, Thẩm Phương Quỳnh đột nhiên ngẩng đầu hỏi cô.
"... Anh ấy có rủ, nhưng con không đi."
Lê Tinh phát hiện chứng nghiện mua sắm của mình có hơi nặng rồi, chỉ mới nhắc đến chuyện sao không đi dạo phố, trong lòng cô đã có chút trống rỗng, tay cầm đĩa cũng hơi run như thể không nên không đi.
Cô nắm chặt chiếc đĩa trong tay, nén cảm giác bối rối đó, mở vòi nước rồi nhìn Thẩm Phương Quỳnh, l.i.ế.m môi nói: "Mẹ, hôm nay Lục Huấn tặng con một thứ."
Khoảng thời gian này Lục Huấn ngày nào cũng mua đủ thứ cho Lê Tinh không ngừng nghỉ, không biết có phải là nhiều quá rồi hay không, cộng thêm việc bà nói mà cô cũng không nghe, Thẩm Phương Quỳnh cũng không nói nữa, dần dần cũng quen, nghe vậy bà cũng không có phản ứng gì lớn, tay vẫn tiếp tục làm việc.
"Lại tặng con đồ à? Lần này tặng con cái gì?"
Thứ này có hơi lớn, Lê Tinh cảm thấy hơi áp lực khi nói ra. Cô hít nhẹ một hơi, một lúc sau mới thốt ra hai chữ: "Nhà ạ."
"Ồ, nhà..." "Nhà ạ!"
Miếng cọ xoong trong tay Thẩm Phương Quỳnh trượt trên gạch men phát ra một tiếng "xoẹt".
"Con gái ngoan, con nói Lục Huấn tặng con cái gì? Mẹ không nghe rõ." Thẩm Phương Quỳnh dừng động tác, nhìn Lê Tinh nghi ngờ hỏi: "Con nói là, nhà?"
"Vâng, nhà ạ."
Lê Tinh nhìn mẹ khẳng định một tiếng, nghĩ một chút bèn quay người đi ra khỏi bếp lấy túi xách.
Thẩm Phương Quỳnh thấy cô đi ra ngoài, cúi đầu nhìn bọt xà phòng trên tay, đến bên vòi nước rửa tay qua loa rồi đi theo ra ngoài.
"Là cái này, ở ngay cạnh khu tập thể, căn biệt thự cổ số 39 đường Hoa Đình." Lê Tinh lấy túi xách trên ghế sofa, từ bên trong lấy sổ đỏ ra đưa cho Thẩm Phương Quỳnh.
"Số 39 đường Hoa Đình? Là căn nhà con gái ngoan của mẹ muốn ở lúc nhỏ sao?"
Thẩm Phương Quỳnh còn quen thuộc khu vực này hơn Lê Tinh, Lê Tinh vừa nói địa chỉ, bà đã biết là chỗ nào, hơn nữa căn nhà này còn có chút đặc biệt đối với nhà họ, bà ngạc nhiên nhìn Lê Tinh một cái, nhận lấy sổ đỏ mở ra xem, đúng là viết tên Lê Tinh, hơn nữa là vừa mới sang tên hôm nay.
Vẻ mặt Thẩm Phương Quỳnh phức tạp, hôm đó bà cố ý bảo Lê Hà Dương ra ngoài đón con gái, một là muốn nhắc nhở Lục Huấn, dù sao cũng phải biết chừng mực; hai là bà cũng muốn xem Lục Huấn sẽ làm gì tiếp theo.
Cho nên tối hôm đó, sau khi con gái về nhà ấp úng nói với bà là Lục Huấn có ý định kết hôn sớm, còn muốn cuối tuần này bàn bạc chuyện đính hôn, bà giả vờ như bị Lê Hà Dương và Thiên Tứ làm ồn rồi đi ra ngoài. Không thấy Lục Huấn bày tỏ thái độ, không chắc chắn người này rốt cuộc thế nào, sao bà có thể đồng ý hôn sự này được.
Mấy ngày tiếp theo, ngày nào cậu ấy cũng đưa con gái đi dạo phố mua sắm, tặng đủ loại trang sức, ban đầu bà đều coi đó là viên đạn bọc đường của cậu ấy. Nhưng bà cũng phát hiện ra, từ sau khi bà bảo Lê Hà Dương nhắn tin, Lục Huấn và con gái đã kiềm chế hơn trong cách cư xử, ít nhất họ không còn hôn nhau nữa, đây cũng coi như là một cách bày tỏ thái độ của cậu ấy, cho nên bà không ngăn cản họ tiếp tục qua lại, cậu ấy muốn dùng đạn bọc đường với con gái bà, bà cũng không ngăn cản nữa.
Hôm nay bà thấy Lê Tinh về sớm như vậy, còn tưởng cậu ấy không chịu nổi nữa mà bỏ cuộc, ai ngờ lại chơi lớn như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-150.html.]
Trực tiếp tặng một căn nhà, còn là nhà ở đường Hoa Đình.
Nhà ở đường Hoa Đình, Thẩm Phương Quỳnh không hề xa lạ, bà biết rõ tình hình cụ thể của căn nhà đó, đó là đồ gia truyền của người ta, lúc trước bà đích thân đến hỏi, người ta cũng nói không bán.
Muốn thuyết phục chủ nhà bán căn nhà đó, không phải chỉ cần một chút tiền là có thể giải quyết được.
"Con gái ngoan, lúc cậu ấy đưa nhà cho con có nói gì không?" Thẩm Phương Quỳnh cầm sổ đỏ, nhìn Lê Tinh hỏi.
"Có nói ạ."
Trước mặt Thẩm Phương Quỳnh, dù xấu hổ nhưng Lê Tinh cũng sẽ không cố ý giấu giếm điều gì, cô khẽ cắn môi, kể lại cho Thẩm Phương Quỳnh những lời Lục Huấn nói về chuyện nộp tài sản trước, còn có phản ứng của anh sau khi cô thăm dò anh.
Thẩm Phương Quỳnh nghe xong, trầm ngâm suy nghĩ: "Con gái ngoan, vậy con có muốn kết hôn sớm với cậu ấy không? Có muốn gả cho cậu ấy không?"
Thẩm Phương Quỳnh hỏi thẳng thắn, Lê Tinh ngẩn ra, có chút ngượng ngùng, cô mím môi một lúc sau mới đỏ mặt đáp: "Con thấy, nếu anh ấy cứ như vậy, kết hôn sớm cũng không sao... Hơn nữa, anh ấy cũng hai mươi bảy tuổi rồi."
Thẩm Phương Quỳnh vừa nghe đã hiểu ý Lê Tinh.
"Được, mẹ biết rồi, lát nữa mẹ sẽ bàn bạc với bố con." Thẩm Phương Quỳnh cười nói với Lê Tinh một tiếng, rồi trả sổ đỏ cho cô: "Nếu đã đưa cho con thì cứ giữ lấy đi."
"Ồ."
Lê Tinh nhận lấy sổ đỏ, do dự nhìn Thẩm Phương Quỳnh. Cô không đoán được suy nghĩ của Thẩm Phương Quỳnh, nhưng chuyện này cô cũng không tiện hỏi nhiều, thực sự quá xấu hổ, không thể nào tỏ vẻ mình rất muốn gả đi chứ.
Thẩm Phương Quỳnh nhìn Lê Tinh, trong lòng thầm thở dài, bà có thể thấy con gái thực sự thích Lục Huấn. Cũng khó mà không thích, ngày nào cũng tiêu tiền cho con gái, tiêu hết mình, muốn mua gì cũng được, theo lời con gái nói thì cậu ấy còn có thể đưa ra đề xuất giúp con gái chọn đồ, bây giờ còn tặng nhà ở gần khu tập thể.
Căn biệt thự cổ đó lại là căn mà con gái bà từng muốn ở lúc nhỏ.
"Con gái ngoan, bây giờ con rảnh thì đi dọn dẹp phòng con đi, hôm nay mẹ vào xem rồi, không biết dọn dẹp thế nào cho con nên không động vào." Không muốn Lê Tinh tiếp tục xoắn xuýt chuyện này nữa, Thẩm Phương Quỳnh lên tiếng gọi cô, dừng một chút, lại khéo léo nhắc nhở: "Dọn dẹp sạch sẽ một chút, lỡ như ngày mai Lục Huấn đến, muốn vào phòng con xem thì sao?"
Lê Tinh nghĩ đến tình trạng phòng mình lúc này, sắc mặt cứng đờ: "Anh ấy chắc không đến phòng con đâu nhỉ?"
"Ai mà biết được." Thẩm Phương Quỳnh nói. "Chúng ta nói chuyện, con không thể cứ ở dưới lầu mãi được, đợi nói chuyện xong, lỡ như cậu ấy chủ động nói muốn lên lầu tìm con, vậy chẳng phải là đến phòng con sao."
"... Vậy mẹ, con lên dọn dẹp phòng trước đây."
Tình huống Thẩm Phương Quỳnh nói rất có thể sẽ xảy ra, Lê Tinh không còn thời gian để xoắn xuýt nữa, những việc cô nên làm cũng đã làm rồi, vẫn nên nghe theo ý kiến của gia đình, thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Thẩm Phương Quỳnh, cô không nhịn được nói: "Mẹ cứ để đó, đừng làm nữa, mẹ đã mệt cả ngày rồi, đợi con dọn dẹp phòng xong con xuống làm, mẹ nghỉ ngơi trước đi."
Con gái quan tâm mình, Thẩm Phương Quỳnh lập tức cười tươi: "Không sao, cũng chẳng còn bao nhiêu nữa, lát nữa hai chị dâu con cũng sắp về rồi, làm xong nhanh thôi, con cứ lên dọn dẹp phòng trước đi."
"Vâng ạ." Lê Tinh đáp lại một tiếng, cất sổ đỏ vào túi xách, đi lên lầu.
Mấy hôm nay, Lê Tinh sáng sớm đã ra ngoài gặp Lục Huấn, chiều tan làm hai người lại đi dạo khắp nơi, còn ăn cơm ngoài, lúc về đã tám chín giờ, tắm rửa xong lên giường là ngủ, căn bản không có thời gian dọn dẹp phòng, cộng thêm việc cô ngày nào cũng mua rất nhiều đồ, bây giờ trong phòng đã bừa bộn đến mức gần như không có chỗ đặt chân.
Bàn trang điểm toàn là những món đồ trang sức và son môi, chì kẻ mày chưa bóc tem, chưa được sắp xếp, tủ giày cũng có rất nhiều đôi chưa bóc túi nilon, tủ quần áo cũng bị nhét đầy đến mức hé ra một khe hở rộng hai ngón tay, còn có một chiếc áo khoác sáng nay chưa kịp treo rơi ra ngoài một đoạn.
Lê Tinh đứng giữa phòng, nhìn xung quanh bừa bộn đến mức không có chỗ đặt chân, đau đầu cắn ngón trỏ.