THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 15
Cập nhật lúc: 2025-06-23 14:33:59
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có lẽ vì được nịnh nọt nên tâm trạng tốt, cũng muốn bù đắp, Lê Vạn Sơn khó có khi không câu nệ quy củ của mình, cầm lấy bát của Lê Tinh múc cho cô một bát.
Vừa múc vừa cười nói với ông cụ Lục và Lục Huấn: "Con bé nhà tôi thích nhất bánh trôi của nhà hàng Đông Phúc, nó coi như món tráng miệng, cũng coi như cơm, mỗi lần đến đây, nhất định phải gọi món này."
Lê Tinh bị nói đến mức ngượng ngùng, hai má hơi nóng lên, nhưng cô cũng không vạch trần ông bố, chỉ lo mọi người lát nữa không tiện động vào bát bánh trôi này, cô bèn nói: "Dù thích đến mấy thì con cũng chỉ ăn được một bát thôi ạ."
Lê Vạn Sơn không biết nhớ đến chuyện gì, ông cười lớn: "Đúng vậy, nó chỉ ăn được một bát, con bé này lanh lợi lắm, nó nói các món ăn của nhà hàng Đông Phúc đa số là ngon vì hiếm, còn bánh trôi là bánh đặc ruột, ngon bổ rẻ lại no bụng."
Ông cụ Lục ngẩn người, nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa trong lời nói này, ông ấy không nhịn được cũng cười lớn theo, vẻ mặt đồng tình: "Đúng vậy, đúng là như vậy."
"Như món miến xào lươn, hương vị thì tuyệt đối không chê vào đâu được, nhưng gắp hai đũa là hết."
"Lần trước tôi đến đây, còn bảo phục vụ thêm món, nếu ông chủ không có mặt, tôi đã muốn bưng đĩa đến cho ông ấy xem, mà nói rằng món này rất ngon, nhưng có thể cho thêm một chút không."
Ông cụ Lục nói xong, nhìn lướt qua bàn ăn, thấy mấy đĩa thức ăn lần này đều đầy ắp, ông ấy ngạc nhiên nói: "Xem ra có người đã nói với ông chủ rồi, hôm nay chúng ta có thể thoải mái ăn."
Lê Vạn Sơn đã chú ý từ trước, nếu không lúc nãy ông đã không lấy chuyện này ra để nói đùa, ông gật đầu: "Có thể thỏa thích ăn rồi."
Lê Vạn Sơn và ông cụ Lục đều là người hoạt bát, nói nói cười cười, lúc này trà trong cốc của hai người cũng đã cạn, Lục Huấn rất tinh ý, cầm ấm trà lên rót thêm cho từng người.
Lê Vạn Sơn dường như lúc này mới chú ý đến anh, bắt đầu hỏi chuyện anh: "Ông nội cậu thường nhắc đến cậu với tôi, nói bây giờ cậu đang mở nhà máy sản xuất đồ gia dụng nhỏ à?"
"Vâng ạ, đầu năm nay con mới mua lại một nhà máy nhỏ ở Từ Thành, mới bắt đầu hoạt động..."
Lục Huấn thong thả đặt ấm trà xuống, ngồi về chỗ cũ đáp. Anh tỏ ra khiêm tốn lễ độ, cơ bản là hỏi gì đáp nấy, vừa trả lời câu hỏi của Lê Vạn Sơn, vừa có thể chú ý để không khí không bị nguội lạnh, có chủ đề để tiếp tục trò chuyện.
Lê Tinh trải qua lúc nãy đã không còn căng thẳng nữa, cô cầm thìa giả vờ múc bánh trôi ăn, lặng lẽ quan sát người đối diện.
Hôm qua cô chỉ lo nhìn hai đôi giày, không để ý kỹ đến anh, cũng không nhớ anh mặc gì, trông như thế nào, chỉ nhớ anh rất cao, nhìn nghiêng rất đẹp trai, rất góc cạnh, đường nét rõ ràng.
Lúc này nhìn chính diện mới phát hiện người này không chỉ đẹp trai bình thường. Gò má anh cao, lông mày rậm xếch lên gần đến thái dương, mí mắt mỏng có một nếp gấp sâu, mắt hơi to và dài, con ngươi đen nhánh, khi nhìn người khác mang đến cảm giác rất tập trung. Sống mũi cũng rất cao và thẳng, môi không phải môi mỏng nhưng cũng không dày, vừa phải, màu sắc cũng vậy, không phải màu môi thâm mà cô ghét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-15.html.]
Các đường nét trên khuôn mặt rất đẹp, kết hợp với nhau trên gương mặt hoàn hảo đó càng thêm thu hút. Anh cao ráo, nhưng lưng thẳng, dù chỉ tùy ý ngồi đó, cũng toát lên vẻ cao ngạo như cây tùng.
Lê Tinh nhớ đến lời Lê Vạn Sơn nói anh từng là quân nhân, có thể nhìn thấy một chút dấu vết.
Nhưng anh không giống như anh ba Lê Thừa, cũng từng là quân nhân nhưng lại sắc bén, vừa đứng đó đã toát lên vẻ uy nghiêm khó gần.
Anh trầm ổn hơn, điềm tĩnh hơn, khí chất nội liễm. Người như vậy, có thể làm quân nhân, có thể làm doanh nhân, đeo kính cũng có thể làm học giả.
Lê Tinh nhìn lướt qua khuôn mặt tuấn tú của anh, rồi nhìn đến quần áo anh đang mặc, chiếc áo sơ mi trắng được ủi phẳng phiu, cởi hai cúc áo, mặc trên người anh trông rất lịch sự.
Có lẽ, anh đeo kính sẽ càng đẹp trai hơn.
Lê Tinh thầm nghĩ rồi thu hồi ánh mắt, cúi đầu cắn một miếng bánh trôi, cũng không chú ý đến việc người đàn ông lúc này vô tình liếc nhìn cô.
Mấy món ăn nhanh chóng được dọn lên đầy đủ, bốn người chính thức cầm đũa ăn cơm.
Ông cụ Lục và Lê Vạn Sơn đã thống nhất chiều nay sẽ đi câu cá, Lục Huấn phải lái xe, ông cụ Lục không cho anh uống rượu, nên rượu nhân viên phục vụ mang đến không được mở, chỉ mở mấy chai nước ngọt ướp lạnh.
Lê Tinh ăn xong một bát bánh trôi, bụng đã no khoảng bảy tám phần, thấy ông cụ Lục và Lê Vạn Sơn vừa ăn vừa trò chuyện, thỉnh thoảng hỏi Lục Huấn vài câu, cô ăn chậm lại, gắp cá vàng bọc đậu phụ và miến xào lươn mà cô thích ăn từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng uống thêm một ngụm nước ngọt.
Cũng có chút tò mò về người khác giới và đối tượng xem mắt, nên lúc uống nước ngọt Lê Tinh không nhịn được liếc nhìn sang đối diện.
Cô để ý thấy, Lục Huấn món nào cũng gắp, nhưng miến xào lươn và cá vàng bọc đậu phụ chỉ gắp qua loa hai lần, lượng cũng không nhiều, trông như làm cho có lệ. Thấy đũa anh dừng trên đĩa miến xào lươn, bỗng nhiên khựng lại, rồi chuyển sang gắp một con ngao, ánh mắt Lê Tinh không khỏi dừng lại lâu hơn một chút, anh dường như rất nhạy bén, lập tức phát hiện ra, nhìn về phía cô.
Tay Lê Tinh đang cầm đũa bỗng nhiên siết chặt, nhưng cô không né tránh ánh mắt như lúc nãy mà bình tĩnh nhìn lại.
Lục Huấn nhìn cô, tay đang đặt trên bát khẽ cử động, xoay bàn ăn, nhanh chóng đưa đĩa miến xào lươn đến trước mặt Lê Tinh.
Anh sẽ không nghĩ là cô đang đợi gắp thức ăn chứ?
Lê Tinh nhìn xuống đĩa miến xào lươn được đưa đến trước mặt, do dự một chút giữa việc bị đối phương hiểu lầm là cô tham ăn hay là bị phát hiện đang lén nhìn, cô đưa đũa ra gắp một miếng vào bát, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu từ từ ăn, chỉ có hai tai nóng bừng, đỏ ửng như bị bỏng.
Lục Huấn nhìn thấy vậy khóe miệng khẽ nhếch lên, trong đôi mắt đen ánh lên ý cười.
Bên cạnh, ông cụ Lục uống một ngụm trà, nhìn thấy cảnh này thì nhìn Lê Vạn Sơn, hai người nhìn nhau cười, hiểu ý gật đầu.