THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 142
Cập nhật lúc: 2025-06-26 09:30:01
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Căn phòng vốn đã chật chội, bây giờ có thêm đồ càng chật chội hơn, cô không biết nên dọn dẹp thế nào cho gọn gàng.
Hay là ngày mai cứ khóa cửa phòng luôn vậy?
Lê Tinh không nhịn được cảm thấy choáng váng, đứng yên tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng đưa tay túm tóc, vẫn đành cam chịu dọn dẹp.
Căn phòng chật chội đến mức sắp nổ tung, muốn dọn dẹp gọn gàng còn khó hơn cả dọn dẹp vệ sinh lớn, cộng thêm việc phòng trên tầng hai bị phơi nắng cả buổi chiều, vừa nóng vừa bí, trong môi trường như vậy con người ta hoàn toàn mệt mỏi, làm việc cũng không nổi, mồ hôi trên người cứ khô rồi lại ướt, ướt rồi lại khô.
Đợi đến khi Lê Tinh cuối cùng cũng dọn dẹp căn phòng đến mức miễn cưỡng có thể vào được, rồi đi tắm rửa, xuống lầu, mọi người trong nhà đã về hết.
Dưới lầu, Thiên Tứ đã dậy, vốn đang mở tivi xem phim hoạt hình, ông nội và bố về liền tắt tivi, cậu bé chỉ đành ra sân chơi với con mèo hoang chạy đến từ bên ngoài.
Lê Hà Dương vừa mới từ ngoài về, cậu bị nắng đến mức te tua, cũng mệt mỏi rã rời, đang ôm ấm trà trên tủ uống lấy uống để.
Lê Vạn Sơn đang cùng con trai cả Lê Chí Quốc và con trai thứ hai Lê Chí Quân bàn bạc chuyện ông sắp trở lại nhà máy đảm nhiệm chức giám đốc.
Tối hôm đó, Lê Vạn Sơn biết được những chuyện mà Bành Phương làm với Lê Tinh sau lưng mọi người, ông gần như thức trắng cả đêm.
Năm đó Lê Tinh xảy ra chuyện, nhà họ gần như tan đàn xẻ nghé, Thẩm Phương Quỳnh trực tiếp bỏ việc, đưa con gái và con trai thứ ba đến nhà chị hai ở Thượng Hải ba tháng, sau khi trở về còn không thèm nói chuyện với ông, cũng không cho ông gặp con gái.
Ông sống một mình ở văn phòng gần nửa năm, mỗi ngày chỉ có thể lén lút như ăn trộm về nhà nhìn con gái.
Mãi đến ngày hôm đó, ông tranh thủ thời gian về nhà, nhìn thấy con gái bị một đám trẻ vây quanh kéo tai chỉ trỏ gọi là đồ điếc, ông mới biết không biết từ bao giờ khu tập thể đã lan truyền chuyện con gái ông bị điếc và nói ngọng, còn có những tiếng thét chói tai điên cuồng truyền đến.
Nhưng lúc đó ông chỉ lo bảo vệ con gái đã bị dọa sợ, đi tìm đám trẻ bắt nạt con gái tính sổ, nguyên nhân tin đồn bắt đầu từ đâu, đợi đến khi ông nhớ ra thì đã lâu rồi, không thể đến từng nhà hỏi han. Điều tra cũng không còn dễ dàng nữa.
Không ngờ được, ai lại vô duyên vô cớ ra tay với một đứa trẻ chứ?
Quá độc ác, quá bại hoại.
Nghĩ đi nghĩ lại, ông không thể nuốt trôi cơn giận này. Mấy ngày nay ông đều ở bên ngoài, chạy khắp nơi để liên lạc với bạn bè cũ.
Mục tiêu của ông rất rõ ràng: kéo Quý Hải Tường xuống khỏi vị trí quyền giám đốc nhà máy. Khi xưa, nhà họ Quý đã đạp lên con gái ông để chiếm lấy vị trí này, giờ ông phải tìm cách đòi lại.
Quý Hải Tường vốn không phải người có năng lực gì đặc biệt, nếu không, đến giờ đã không chỉ dừng lại ở vị trí quyền giám đốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-142.html.]
Chỉ là, tình hình hiện tại của nhà máy dệt lại chẳng mấy lạc quan. Nhà máy dệt số một Ninh Thành từng có thời kỳ hoàng kim với hàng vạn công nhân, nhưng hai năm gần đây, do các đơn vị quốc doanh vẫn thực hiện nền kinh tế kế hoạch, sản lượng của nhà máy ngày càng không theo kịp. Thêm vào đó là sự cạnh tranh từ các nhà máy dệt tư nhân, khiến nhà máy dần phải ăn vào vốn cũ.
Đáng ngại hơn, nhà máy lại đang gánh một lượng lớn công nhân đã nghỉ hưu hoặc nghỉ việc vì bệnh tật, chi phí ngày càng nặng nề, khó khăn chồng chất. Dự tính nhiều nhất là hai năm nữa, nhà máy sẽ không thể cầm cự được. Ai tinh ý cũng nhận ra vấn đề này, vì thế chẳng ai dám nhận quản lý nhà máy, đành để Quý Hải Tường làm quyền giám đốc.
Lê Vạn Sơn chạy khắp nơi tìm người có năng lực tiếp quản nhà máy. Nhưng không ngờ, khi cấp trên biết ông vẫn còn quan tâm đến tình hình nhà máy, lại thấy sức khỏe ông vẫn tốt, họ đặc biệt tìm đến ông, mong ông nhận lời tái bổ nhiệm để quay về làm giám đốc cứu lấy nhà máy.
Lê Vạn Sơn do dự. Ông đã quản lý nhà máy mấy chục năm, tình cảm dành cho nơi này rất sâu nặng. Trước đây, khi nhận ra tình hình nhà máy có vấn đề, ông thậm chí đã chuẩn bị một cuộc cải cách trước khi nghỉ hưu. Chỉ tiếc rằng, không phải ai cũng đồng lòng như ông. Cuộc cải cách bị cản trở, còn có người tố cáo ông lợi dụng chức quyền vì lợi ích cá nhân. Quá thất vọng, ông từ bỏ ý định tiếp tục, thậm chí xin nghỉ bệnh trước hai năm.
Nhưng dù vậy, ông vẫn không muốn chứng kiến cảnh nhà máy sụp đổ trong những năm tháng cuối đời. Nếu nhà máy phá sản, hàng ngàn công nhân sẽ ra sao?
Khi xem qua những dữ liệu về sản xuất, tiêu thụ, hàng lỗi hỏng, cùng các chi phí gần đây của nhà máy, ông nhận ra tình hình còn tệ hơn mình nghĩ.
Trong hai năm ông nghỉ hưu, người giám đốc mới vừa nhậm chức đã có những quyết định tệ hại, khiến nhà máy xuất hiện quá nhiều kẻ ăn bám, làm vấn đề ngày càng nghiêm trọng. Nếu tiếp tục buông lỏng, nhà máy dệt số một Ninh Thành e rằng sẽ trở thành đơn vị quốc doanh đầu tiên phá sản.
Ông đã dành tâm huyết cả mấy chục năm cho nhà máy này, cuối cùng không thể bỏ mặc. Ông quyết định gánh lại trách nhiệm, quay về đảm nhiệm vị trí giám đốc.
Chỉ là, sau khi tiếp nhận, vấn đề lớn nhất là làm thế nào để giải quyết. Vì vậy,m vừa trở về, ông đã kéo hai người con trai vào bàn bạc.
Trong lúc bàn bạc, câu chuyện lại xoay sang vấn đề xử lý nhà họ Quý.
Quý Hải Tường làm quyền giám đốc chưa đến một năm, lá gan vẫn chưa lớn, tuy sai sót nhỏ liên tiếp nhưng chưa phạm sai lầm lớn. Nhưng vợ ông ta - Bành Phương, từ khi chồng nhậm chức lại tỏ ra phô trương nhận không ít lợi ích, còn giúp người khác giải quyết nhiều việc.
Những chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, tất cả phụ thuộc vào cách xử lý.
Lê Chí Quân là người từng lăn lộn chợ đen, thủ đoạn tàn nhẫn hơn người thường, vì em gái bị Bành Phương ức hiếp, đương nhiên muốn làm cho ra nhẽ. Nhưng Lê Chí Quốc lại cho rằng bố vừa trở lại nhà máy đúng vào thời điểm quan trọng, không thích hợp động vào nhà họ Quý lúc này. Anh ấy đề xuất xử lý nhẹ nhàng, chờ thời cơ rồi tính tiếp.
Nhớ lại những chuyện gần đây mà mình nghe được ở nhà máy, Lê Chí Quốc nhìn Lê Chí Quân nói: "Hiện tại trong khu tập thể và nhà máy, người ta đều đang bàn tán về việc con trai nhà họ Quý
bị người ta đánh gậy vào đầu ngoài con hẻm sau khu tập thể, phải nhập viện. Quý Hải Tường và Bành Phương đã báo cảnh sát, nhưng Quý Lâm lại khăng khăng phủ nhận, nói rằng cậu ta không bị đánh, mà là tự ngã."
"Phụt, khụ, khụ..."
Lê Hà Dương vừa uống nước vừa lén nghe ông nội nói chuyện, nghe thấy câu này, cậu làm nghiêng ấm trà, nước tràn vào mũi sặc đến mức ho sù sụ, nước mắt chảy ra, ngay sau đó lập tức lấy tay che miệng, nhìn chú Hai.
"Cậu ta bị thương nặng lắm, chấn động não, gãy xương cẳng chân trái, nứt xương cẳng chân phải, hôm qua mới xuất viện, vì chuyện bàn giao công việc ở văn phòng không thể dừng lại nên sáng nay đến cơ quan phải ngồi xe lăn."
Lê Chí Quốc nói rõ tình hình của Quý Lâm, mắt nhìn chằm chằm Lê Chí Quân.