Hôm nay tôi chỉ hơi nhắc đến sổ sách bên cửa hàng bách hóa mà chúng ta đau đầu nhất, chỉ mới đưa ra vài con số, cô ấy đã nhận ra vấn đề, nói ra mấy cách kiểm tra sổ sách, tôi vừa nghe là biết có hiệu quả."
"Cũng rất kiên nhẫn với trẻ con, cậu xem cách cô ấy đối xử với Cát Cát, dịu dàng nhỏ nhẹ. "
"Tốt đẹp của cô ấy, tôi không biết sao?" Lục Huấn cắt ngang lời anh ta, tuy biết Thuận Tử không có ý gì khác, chỉ là cô thực sự quá tốt, chỉ cần nhắc đến là toàn ưu điểm, nhưng anh không muốn nghe người đàn ông khác nhắc đến cô. Dừng một chút, anh hơi đánh lái sang một bên, nhìn thẳng về phía trước đáp chắc nịch: "Sẽ kết hôn sớm thôi, cậu chuẩn bị tiền mừng là được."
*****
Tiện đường đưa Thuận Tử đến cửa nhà, Lục Huấn lái xe về nhà họ Lục.
Đã bị bác gái Lê bắt gặp, anh chỉ có thể cố gắng hết sức để bù đắp ấn tượng xấu, gánh vác trách nhiệm của mình, thể hiện thành ý cầu hôn. Mà muốn kết hôn, những thứ cần chuẩn bị cũng phải nhanh chóng chuẩn bị cho xong.
Nhà cửa, khách sạn tổ chức đám cưới, sính lễ, trang sức, những thứ này anh đều có thể tự chuẩn bị, nhưng việc bàn bạc ấn định ngày cưới vẫn phải để ông nội Lục ra mặt, đây là sự tôn trọng dành cho nhà họ Lê và cô.
Chuyện đến nhà họ Lê vào cuối tuần càng là chuyện hệ trọng, anh phải sắp xếp trước, không cho phép xảy ra bất cứ sai sót nào.
Bảy giờ hai mươi tối, xe dừng ở dưới lầu nhà họ Lục, khu tập thể nhà máy thuyền đánh cá.
Nhà họ Lục tối nay khá náo nhiệt.
Lộ Phóng hôm nay đưa hai kẻ buôn người cùng đứa trẻ về đồn thẩm vấn, khai thác được không ít thông tin, không nằm ngoài dự đoán vụ án buôn bán trẻ em này liên quan đến khá nhiều người, Lộ Phóng thì trở về nhà họ Lục, đang cùng ông cụ Lục nói chuyện trong phòng khách.
Nghe nói họ sắp triệt phá được một tổ chức tội phạm có liên quan đến chuỗi sản xuất phía sau, đây là một vụ án lớn, sau khi sắp xếp xong mọi việc, Lộ Phóng không giấu được sự phấn khích. Nghĩ đến vụ án này là nhờ Lục Huấn và bạn gái, sáng nay anh ta cũng đã nói với Lục Huấn tối nay sẽ đến nhà họ Lục ăn cơm. Sau khi xem xét lại kế hoạch triển khai cuối cùng, xác định không có sơ suất nào, anh ta liền tan làm đến nhà máy may đón vợ là Cố Như cùng đến nhà họ Lục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-135.html.]
*****
Lục Kim Xảo bán vé xong ở nhà hát tan làm, đến nhà con trai gõ cửa không thấy ai trả lời, bà ta lười nấu cơm một mình, nghĩ tiện đường nên đến thẳng nhà mẹ đẻ ăn cơm.
Cũng thật trùng hợp, vừa đi xuống lầu đã gặp phải kẻ thù không đội trời chung ở khu tập thể, con gái nhà họ Vương ở đối diện, người ta cũng đến nhà mẹ đẻ chơi cùng chồng con. Nhưng khác với Lục Kim Xảo keo kiệt, người ta xách theo thịt và rượu mua cho bố.
Thấy Lục Kim Xảo chỉ xách một chiếc túi nhỏ, rõ ràng lại đến tay không, theo thói quen đối đầu, không nhịn được đá xoáy bà ta một câu: "Ồ, Kim Xảo lại đến nhà mẹ đẻ ăn cơm à? Lệ Hoa đúng là dễ tính, có đứa em chồng ba ngày hai bữa đến ăn chực, bà ấy cũng không nói gì."
Lục Kim Xảo là người châm ngòi là nổ, sao có thể chịu đựng được lời khiêu khích như vậy, huống chi từ khi Lộ Phóng cưới vợ là Cố Như, Cố Như là người hiểu chuyện, biết tật xấu thích ăn bám của mẹ chồng, mỗi tháng cô ta đều đưa cho ông cụ Lục một khoản tiền, coi như tiền ăn của mẹ chồng.
Lục Kim Xảo lúc đầu biết chuyện này còn không vui, nói Cố Như ngốc, hoang phí, bà ta đến nhà mẹ đẻ ăn là tiền lương hưu của bố bà ta, bà ta không đến ăn chẳng lẽ lại để nhà anh Cả hưởng hết à, bà ta không thèm làm vậy.
Nếu là một người anh Cả tốt thì thôi, nhưng trong mắt anh trai bà ta chỉ là một người đàn ông sợ vợ, không thể coi là anh trai tốt đẹp gì. Hơn nữa bà ta đã tính toán sẽ phụng dưỡng bố già, sau này bà ta sẽ chăm sóc ông cụ từ đầu đến chân, giống như mấy lần nằm viện trước đây cũng là bà ta tự tay chăm sóc, ăn cơm của ông cụ một chút thì có làm sao.
Nhưng dù Lục Kim Xảo không vui thì tiền cũng đã đưa cho ông cụ Lục rồi, ông cụ cũng không đưa cho Hách Lệ Hoa, bà ta cũng không lấy lại, đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Bây giờ bà ta về nhà mẹ đẻ ăn cơm đều là đường hoàng chính đáng, nghe thấy câu này, bà ta niệm một câu kinh Phật rồi chống nạnh chửi luôn: "Ăn chực? Ai ăn chực? Bà đây đến nhà bố đẻ ăn cơm, mỗi tháng đều đưa tiền sinh hoạt rồi đấy, không biết gì mà cứ nói lung tung!"
Lục Kim Xảo mắng người, miệng lưỡi không nể nang, cay nghiệt, mắt cũng tinh tường, bà ta liếc nhìn hai miếng thịt dài và to bản cùng chai rượu trắng trong tay con rể nhà họ Vương, cười lạnh: "Có tí thịt với chai rượu hai đồng, cả nhà bốn người đến, chỉ riêng cơm cũng phải ăn hết hai cân, mua hai lạng thịt kia thì đủ à? Rốt cuộc là ai ăn chực đây!"
Sắc mặt con gái và con rể nhà họ Vương lập tức thay đổi, nhà họ là công nhân viên chức của nhà máy dệt, nhưng hai năm nay nhà máy vẫn sản xuất theo kế hoạch, hiệu quả không cao, lương không tăng một xu, mà theo cơn bão giá hai năm nay, đồ đạc bên ngoài ngày càng đắt đỏ, lại còn phải nuôi hai đứa con đang học cấp ba, cuộc sống của họ ngày càng khó khăn, đến nhà mẹ đẻ ăn cơm quà cáp khó tránh khỏi không được nhiều như trước.
Nhưng đó đã là những gì con gái và con rể nhà họ Vương có thể cố gắng mang đến rồi.