"Chắn muỗi gì chứ, chắc là cháu lại gây chuyện gì ở nhà rồi đúng không?"
Lê Hà Dương mỗi lần về nhà đều không chịu ngồi yên, lúc thì trêu chọc Thiên Tứ bảy tuổi khóc ré lên, lúc thì vừa cắn hạt dưa vừa lải nhải hoặc nói mấy câu khó nghe. Lê Tinh tưởng cậu lại nói gì đó ở nhà nên bị Thẩm Phương Quỳnh đuổi ra, cô không nhận ra điều gì khác lạ, trừng mắt nhìn Lê Hà Dương một cái, rồi ngẩng đầu nói với Lục Huấn:
"Vậy em vào nhà nhé?" "Ừm, vào đi."
Lục Huấn thu lại vẻ mặt, mỉm cười dịu dàng với Lê Tinh, cúi đầu nhìn tay cô, đã uống thuốc và bôi thuốc mỡ một lần, vết sưng đỏ đã giảm bớt, chắc không sao, anh lại nói: "Sáng mai anh đến đón em, có thể ngủ thêm một chút, không cần ăn sáng ở nhà, gần nhà có một quán bán bánh bao chiên khá ngon, mai anh mua cho em ăn thử."
"Vâng, được ạ." Lê Tinh gật đầu đáp, cô nhúc nhích mũi chân, do dự nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Chuyện đó em sẽ tìm cơ hội nói với nhà, có thể là tối nay, cũng có thể là mấy hôm nữa."
Chuyện đó, là chuyện hai người kết hôn sớm.
Ánh mắt Lục Huấn lập tức dịu dàng, anh mỉm cười nhìn cô, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn: "Được, anh biết rồi, bên anh cũng sẽ nhanh chóng thu xếp."
Lê Hà Dương đứng bên cạnh nghe chẳng hiểu gì, cậu đưa tay gãi đầu tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Nhưng không ai trả lời cậu, Lục Huấn đưa đồ trong tay cho cậu, nói: "Vừa rồi em nói đến muỗi, anh chợt nhớ ra tối qua cô Út em bị muỗi đốt ở bờ sông, là anh không chú ý, sau này sẽ không như vậy nữa, về nhà nói với bác gái giúp anh nhé."
"Hóa ra cô Út thật sự bị muỗi đốt à." Lê Hà Dương nhận lấy đồ, nhìn Lục Huấn lầm bầm không hài lòng. "Vậy lần sau anh phải chú ý đấy, cô Út sợ muỗi, sau này đừng đưa cô ấy đến chỗ nhiều muỗi, còn nữa..."
"Hà Dương, không phải sắp ăn cơm rồi sao? Cháu không đói à?"
Lê Hà Dương cứ nhắc đến chuyện của Lê Tinh là lại nói không ngừng, bình thường thì thôi, để Lục Huấn thông cảm nhịn một chút là được, nhưng hôm nay Thuận Tử còn ở trên xe, anh ta đang tò mò thò đầu ra khỏi cửa sổ, Lê Tinh vội vàng ngăn Lê Hà Dương lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-134.html.]
"Đói chứ! Đương nhiên là đói rồi, cô Út, cô không biết hôm nay cháu đã làm bao nhiêu việc!" Lê Hà Dương lập tức đáp lời, quay đầu lại định báo cáo thành quả hôm nay của mình cho cô.
Lê Tinh nghe ra cậu định nói gì, cô không biết làm sao với tên ngốc này, cô bảo cậu dừng lại để về nhà rồi nói, sau đó cô ngẩng đầu nhìn Lục Huấn: "Bọn em vào nhà trước đây, anh lái xe cẩn thận nhé."
Lê Tinh nói xong vẫy tay với Thuận Tử đang thò đầu ra ngoài cửa sổ xe nhìn họ, chào tạm biệt một tiếng, rồi kéo Lê Hà Dương vào khu tập thể.
Ớ Hậu Quê
Lê Hà Dương vui vẻ xách theo túi lớn túi nhỏ đi bên cạnh cô, líu lo bên tai: "Cô Út, thùng giấy bìa cứng ở bách hoá số sáu nhiều lắm, cô đoán xem hôm nay chúng ta kiếm được bao nhiêu?"
Mùa hè trời tối muộn, lúc này trời vẫn còn le lói ánh nắng, chỉ thấy hai cô cháu một trước một sau đi, thỉnh thoảng lại chào hỏi hàng xóm đi ra ngoài hóng mát sau bữa cơm, trông thật hòa thuận và náo nhiệt.
"Thằng nhóc đó cũng thú vị đấy, nhìn cái cách cậu ta nâng niu cô của mình kìa, sau này nếu cậu để em dâu chịu chút uỷ khuất nào, chắc chắn sẽ gặp xui xẻo." Thuận Tử nhìn qua cửa sổ xe, nói với Lục Huấn đầy hứng thú.
Lục Huấn không để ý đến Thuận Tử, anh nhìn bóng dáng Lê Tinh khuất dần sau góc khuất khu tập thể mới thu hồi tầm mắt, đi vòng qua ghế lái, khởi động xe.
Bây giờ anh đang gặp xui xẻo đây.
Còn gì xui xẻo hơn là "làm càn" với con gái nhà người ta trước cửa nhà, lại bị mẹ vợ tương lai bắt gặp rồi âm thầm cảnh cáo chứ.
"Nếu đã để tâm như vậy rồi, cậu định khi nào kết hôn?"
Lục Huấn không trả lời, Thuận Tử cũng không để ý, anh ta nhìn gáy Lục Huấn ngồi phía trước tiếp tục nói: "Tôi thấy em dâu thực sự rất tốt, những năm nay chúng ta đi khắp nơi cũng coi như là người từng trải, nhưng nói thật, những cô gái như em dâu thực sự rất hiếm gặp... nói chính xác là tôi chưa từng gặp."
"Xinh đẹp, gia thế tốt, chỉ cần nghe cách nói chuyện là biết rất hiểu lễ nghĩa, dịu dàng tốt bụng, hiểu biết rộng.