Lê Tinh ngồi thẳng dậy, liếc nhìn Cát Cát vẫn đang ngủ say sưa, hơi hạ giọng hỏi: "Ao cá bên kia xong hết rồi à?"
"Ừm, xong rồi." Lục Huấn thấy cô cứ nhìn quanh quất mà không nhìn anh, biết cô đang không được tự nhiên, bèn đưa bọc lá sen đựng quả mâm xôi trong tay qua: "Quả mâm xôi, em ăn được không?"
"Quả mâm xôi? Ở đây có quả mâm xôi sao?"
Lê Tinh lớn lên ở thành phố, rất ít khi đến các vùng nông thôn miền núi xung quanh chơi, quả mâm xôi mọc hoang dã cô mới chỉ ăn hai lần, đều là do Lê Chí Quân mua về từ ngoài chợ năm ngoái. Vị chua chua ngọt ngọt, cô rất thích, tiếc là số lượng không nhiều, cô ăn một lúc là hết. Sau đó cô tự mình ra chợ tìm, ông chủ cửa hàng trái cây nói đã hết mùa, không bán nữa. Mãi cho đến năm nay, cô vẫn chưa được ăn lại.
Cô theo bản năng nhận lấy bọc lá sen mở ra. Những quả mâm xôi dại từng quả căng mọng nước, trước khi về đã được rửa sạch bằng nước suối gần đó, nhìn rất hấp dẫn, cô không nhịn được lấy một quả bỏ vào miệng.
Quả nhiên là hương vị quen thuộc, quả này còn to hơn, ngọt hơn quả anh hai mua về năm ngoái.
"Quả này hái ở đâu vậy? Ngọt quá, ngon hơn quả anh hai mua về năm ngoái."
"Hái ở rừng trúc phía sau ao cá."
Lục Huấn thấy cô thích, có chút hối hận vì đã không hái nhiều hơn. Anh cũng là vì thấy con gái nhỏ của một công nhân ở trang trại nuôi trồng chạy đến xem náo nhiệt, tay cầm quả mâm xôi ăn ngon lành, mới nhớ đến chuyện lúc trưa Vũ Tiến lấy táo và chuối trong nhà ra, cô không hề động đến, chắc là không thích hai loại quả đó, nên mới nghĩ hái chút quả về cho cô nếm thử.
"Nếu em thích, anh sẽ hái thêm cho em mang về ăn."
"Không cần hái thêm đâu, phiền phức lắm, chỗ này đủ ăn rồi." Lê Tinh nói một câu, lại lấy thêm một quả mâm xôi bỏ vào miệng.
"Phiền gì chứ? Cũng không xa lắm, chờ anh, anh về ngay." Lục Huấn vừa nói vừa định đứng dậy, nhưng đúng lúc này bỗng nhiên chú ý đến bàn tay đang cầm quả mâm xôi của cô đỏ ửng lên một cách bất thường, ánh mắt anh lập tức ngưng tụ: "Tay em làm sao vậy?"
"Hửm?" Lê Tinh nhìn theo ánh mắt anh nhìn xuống tay mình, trên đó xuất hiện một mảng đỏ lớn, chỗ cô gãi hình như nổi lên những cục sần, nhìn hơi giống như chị dâu Cả bị nổi mề đay. Nhưng cơn ngứa đã qua, chắc không có gì đáng ngại, tối về uống hai viên thuốc kháng dị ứng của chị dâu Cả là được. Trong nhà có chị dâu Cả bị mề đay, cô cũng có chút kinh nghiệm về khoản này nên không lo lắng lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-130.html.]
"Không sao đâu, lúc nãy hơi ngứa, em gãi một chút nên mới bị vậy, lát nữa là khỏi thôi." Lê Tinh không muốn nói mình chỉ vì dính chút bùn đất mà đã bị như vậy, quá là tiểu thư. Cô đặt tay về bên cạnh người, cười đáp lại anh.
Lục Huấn lại nắm lấy tay cô, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ hai cái, không chút do dự đưa ra kết luận: "Bị dị ứng rồi.Lúc nào em bị ngứa? Sao không nói với anh?"
Sắc mặt Lục Huấn có chút sa sầm, đây là lần đầu tiên Lê Tinh thấy anh lộ ra vẻ mặt như vậy trước mặt cô, cô không tiện giấu diếm: "Chính là lúc nãy bắt cá, có thể là hơi dị ứng nhưng không sao đâu, chị dâu Cả của em bị mề đay, chuyện này em có kinh nghiệm..."
Lê Tinh chưa nói hết câu, Lục Huấn ngẩng đầu lên nhìn cô: "Chờ anh một lát."
Anh mím chặt môi, nói một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài. Lê Tinh nhìn bóng lưng anh ra khỏi cổng, trong lòng có chút lo lắng. Cô cúi đầu nhìn lại bàn tay, đúng là có hơi đáng sợ, nhưng da cô vốn dĩ là như vậy, chỉ cần gãi nhẹ một chút là đỏ ửng lên, đáng lẽ cô nên nói trước với anh chuyện này.
Trong đầu nghĩ lung tung đủ thứ, cô cũng không buồn ăn quả mâm xôi đang cầm trên tay. Chưa đầy mười phút, Lục Huấn đã quay lại, tay xách một túi ni lông giống như là thuốc.
Chắc là anh đã đi rất vội, Lê Tinh thấy anh bước vào mái hiên, n.g.ự.c vẫn còn phập phồng dữ dội.
"Đây là thuốc kháng dị ứng, em uống một viên trước đi, uống xong anh bôi thuốc cho em. Nếu vẫn không đỡ thì chúng ta đến bệnh viện."
Lục Huấn vào mái hiên, cũng không quan tâm có làm ồn đến Cát Cát đang ngủ bên cạnh hay không, anh lấy thuốc từ trong túi ni lông ra đưa cho Lê Tinh, rồi quay người đi tìm nước cho cô.
Lê Tinh nhìn anh, ngoan ngoãn nhận thuốc uống, rồi nhận lấy nước trong tay anh uống hai ngụm. Cốc nước vừa rời khỏi miệng, anh lấy ra một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, bóc vỏ kẹo đưa đến bên miệng cô.
Lê Tinh ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh: "Kẹo ở đâu ra vậy?"
"Dỗ trẻ con lấy được." Lục Huấn đút kẹo vào miệng cô, ngồi xuống ghế mây thuận miệng đáp một câu, lấy thuốc mỡ từ trong túi ni lông ra bôi tay cho cô.
"Dỗ trẻ con lấy được?" Lê Tinh ngậm kẹo, ngây ngốc nhìn anh hỏi.