Lúc vào thôn, Lê Tinh quả thật có nhìn thấy những ngôi nhà hai tầng, không ngờ lại có liên quan đến Lục Huấn. Có thể dẫn dắt cả thôn cùng làm giàu, không phải người bình thường làm được. Trong đầu cô thoáng hiện lên hình ảnh anh lúc nãy bắt cá dưới ao, trong lòng bỗng dưng thót một cái, buột miệng thốt ra lời thật lòng: "Anh ấy thật sự rất giỏi."
"Đúng vậy, trong thôn ai cũng quý trọng cậu ấy."
Ngô Thục lại kể thêm vài chuyện Lục Huấn giúp thôn giải quyết vấn đề nước tưới tiêu, rồi chuyện thôn khác ghen ăn tức ở với trang trại, định giở trò xấu, anh đã ra mặt dàn xếp ổn thỏa. Thấy trời không còn sớm, nếu không chuẩn bị cơm tối thì sẽ không kịp, cô ấy mới vội vàng xắn tay áo vào bếp.
Lê Tinh muốn vào phụ giúp, tuy tay nghề nấu nướng của cô không được tốt lắm, nhưng những việc như nhặt rau, thái rau cô vẫn làm được. Ngô Thục không cho, nói trong bếp nóng, bảo cô ra chơi với Cát Cát.
Lê Tinh không nài nỉ nữa, Cát Cát bê bảng vẽ xuống ngồi cạnh, nhìn cô với mong chờ cô, nên cô không kiên trì nữa, dắt Cát Cát ra ngoài mái hiên.
Nhà họ Vũ mới xây năm ngoái, là căn nhà nhỏ hai tầng rưỡi. Ngô Thục rất biết cách bài trí, sân ngoài được trang trí rất đẹp, bức tường được trồng dây leo che nắng. Có lẽ vì muốn tạo điều kiện cho con cái vui chơi nên trong sân còn dựng thêm một mái hiên che nắng có treo rèm trúc, đặt một chiếc quạt cây, giữa sân có một cái giường gỗ, phía trên trải một chiếc chiếu trúc, một chiếc bàn vuông nhỏ, bên cạnh bày hai chiếc ghế mây.
Xung quanh có bóng cây và dây leo che phủ, giờ này tuy là giữa trưa nhưng cũng không quá nóng, thỉnh thoảng lại có gió trời thổi qua, mát mẻ hơn cả trong nhà.
Lê Tinh rất thích nơi này, ngồi trên ghế mây nhìn Cát Cát vẽ tranh, cô cảm thấy thư thái đến mức buồn ngủ. Cát Cát cũng vậy, trưa không ngủ trưa, vẽ được một lúc thì gục luôn xuống bàn ngủ.
Lê Tinh thấy bên cạnh có chiếc chăn nhỏ, lấy ra đắp cho cô bé, rồi ngồi lại ghế tựa, vừa gãi chỗ tay vẫn còn ngứa vừa trông chừng Cát Cát ngủ. Có lẽ vì thấy cô bé ngủ ngon lành mà bị lây, sáng nay cô đi dạo phố bắt kẻ buôn người, chiều lại ra ngoài phơi nắng một trận, cũng hơi mệt nên mí mắt cô dần dần nặng trĩu, ngẩn ngơ một lúc rồi cũng ngủ thiếp đi.
Lục Huấn làm xong việc ở ao cá trở về, nhìn qua khe hở của rèm trúc thấy hai bóng người lớn bé đang ngủ gật dưới mái hiên. Thuận Tử đi theo sau anh vào sân, vừa lên tiếng gọi: "Cát..."
Lục Huấn nhanh chóng quay người lại: "Nhỏ tiếng thôi!"
Giọng nói trầm xuống, ánh mắt cũng có chút uy nghiêm như thể muốn nói "Cậu mà dám lên tiếng nữa tôi sẽ khâu mồm cậu lại đấy".
Thuận Tử rất sợ Lục Huấn lúc hung dữ, liền vội vàng ngậm miệng, nhìn theo ánh mắt anh về phía mái hiên, bừng tỉnh: "Hình như ngủ rồi à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-129.html.]
Lục Huấn lặng lẽ di chuyển, che khuất tầm nhìn của Thuận Tử, liếc nhìn bộ dạng lấm lem bùn đất của anh ta.
"Nhà vệ sinh bên này tôi dùng trước, cậu ra trang trại tắm rửa đi, tối tiện thể chở cậu về."
"... Nói như thể tôi không ra trang trại thì hôm nay cậu không định cho tôi đi nhờ về vậy."
Thuận Tử thầm oán trách trong lòng một tiếng, nhưng rốt cuộc không dám chọc vào người đang nghiêm túc nói chuyện, ngoan ngoãn đi về phía trang trại.
Đuổi người ồn ào đi rồi, Lục Huấn cúi đầu nhìn bản thân cũng dính đầy bùn đất, không đi thẳng vào mái hiên mà đến xe lấy quần áo sạch sẽ, vào phòng tắm công cộng của nhà họ Vũ, tắm qua loa bằng nước lạnh rồi đi ra. Anh đưa tay ngửi thử, mùi tanh của bùn đất đã biến mất, lúc này mới cầm theo quả mâm xôi anh hái trong rừng cho cô, bước vào mái hiên.
Lê Tinh dựa tay lên thành ghế tựa, đầu hơi nghiêng sang một bên, một tia sáng bên ngoài chiếu lên gương mặt trắng nõn thanh tú của cô. Trong lúc ngủ say, nét đẹp dịu dàng của cô toát lên vẻ ngây thơ đáng yêu. Có lẽ vì ngủ say và trời nóng thiếu nước nên đôi môi đỏ mọng hơi khô, khóe môi có chút da bong tróc. Có vẻ như cảm thấy khát, cô thè đầu lưỡi l.i.ế.m nhẹ cánh môi.
Chiếc lưỡi nhỏ xinh màu hồng anh đào, tối qua anh mới nếm thử mùi vị của nó.
Cổ họng Lục Huấn thắt lại, anh hơi nghiêng đầu. Đáng lẽ ra lúc này anh nên lui ra ngoài hoặc gọi cô dậy mới đúng, nhưng anh chỉ dừng bước một chút, rồi nhẹ nhàng kéo chiếc ghế tựa bên cạnh ngồi xuống.
Lê Tinh chỉ ngủ gật, giấc ngủ không sâu lắm, đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Lục Huấn cử động nhẹ nhàng gần như không phát ra tiếng động, nhưng bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống, dáng người cao lớn cùng ánh mắt chăm chú nhìn cô tạo nên một áp lực vô hình khiến Lê Tinh ít nhiều cũng cảm nhận được. Cô khẽ nghiêng đầu, mơ màng mở mắt ra, vừa chuyển tầm nhìn đã thấy Lục Huấn.
Vừa mới tỉnh dậy đầu óc còn chưa tỉnh táo, mắt cũng hơi mờ, mất hai giây mới nhìn rõ người bên cạnh, cô giật mình theo bản năng rụt người vào trong ghế, nhớ ra điều gì đó lại vội vàng đưa tay lau khóe miệng. Không thấy ướt ở mép môi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Anh về rồi à?"
Lục Huấn cũng không ngờ anh vừa ngồi xuống, cô đã tỉnh, "Anh làm em tỉnh giấc à?"
"Không đâu, em vốn cũng chưa ngủ say." Lê Tinh vội vàng đáp, cô có chút ngượng ngùng không thoải mái. Làm khách ở nhà người khác mà ngủ gật là một việc rất thất lễ.