Cát Cát rất thích vẽ tranh, nghe vậy lập tức đáp ứng, nhanh chân chạy lên lầu. Ngô Thục gọi với theo: "Không được chạy, từ từ đi!"
Cát Cát lập tức dừng lại, chậm rãi bước lên.
"Con bé kể với em về chuyện phẫu thuật à?" Ngô Thục nhìn bóng dáng Cát Cát, khẽ cười. "Con bé là như thế, gặp người nó thích sẽ muốn được họ thương. Luôn mang chuyện từng phẫu thuật ra kể, chị và anh Vũ đã nhắc nó mấy lần rồi."
"Không phải vậy đâu, chị dâu." Lê Tinh vội giải thích: "Cát Cát chỉ vì nhắc đến đám cưới của em và anh Huấn, rồi kể anh Huấn từng hứa rằng nếu kết hôn sẽ để nó làm hoa đồng. Chuyện phẫu thuật chỉ tiện nhắc đến thôi."
Ngô Thục ngẩn ra: "Hóa ra là vậy, thế mà chị lại hiểu lầm con bé. Nhưng chuyện này chị cũng không biết. Chắc là hai chú cháu tự thỏa thuận với nhau."
"Cát Cát thực sự rất quý cậu Huấn. Đừng nhìn nó nhỏ thế nhưng thực ra tinh quái lắm. Nó luôn biết rằng, nếu không nhờ cậu Huấn thì nó sẽ không có mặt trên đời này."
"Tại sao chị lại nói vậy?" Lê Tinh ngơ ngác nhìn Ngô Thục.
"Chắc cậu Huấn chưa kể cho em nghe. Tính cậu ấy là vậy, làm gì cũng không kể công, nếu em không hỏi thì cậu ấy cũng chẳng nhắc tới đâu."
Ngô Thục thấy Lê Tinh đầy thắc mắc, liền nở nụ cười, chậm rãi kể:
"Hồi đó Cát Cát được chẩn đoán có vấn đề về tim. Chị và anh Vũ đều tuyệt vọng, vì bệnh này tốn kém quá. Khi đó anh Vũ vừa xuất ngũ, mới vào làm trong xưởng lốp xe gần đây, mỗi tháng lương chỉ hơn trăm đồng, chẳng đủ tiền đi Thượng Hải chữa bệnh cho con..."
"Nhà chị hồi đó đúng là lắm chuyện, lại còn nghèo nữa. Trước đây khi anh Vũ còn trong quân ngũ, mẹ chồng chị phát hiện bị ung thư dạ dày, tiền bạc trong nhà đều dồn vào chữa bệnh cho bà. Cố gắng cầm cự được mấy năm, tiễn bà đi rồi thì đến lượt Cát Cát phát hiện ra bệnh. Lúc ấy anh Vũ phải đi bán máu. Nhưng mà, trong nhà có người bệnh đúng là như nuôi một con "thú nuốt vàng" vậy, bán m.á.u cũng không đủ."
"Thực sự không còn cách nào khác, anh ấy đành tìm đến cậu Huấn. Lúc đó cậu Huấn còn làm ở công ty thủy sản, cậu ấy đưa hết tiền tiết kiệm của mình cho anh Vũ, chúng tôi mới có thể đưa Cát Cát đến Thượng Hải khám kỹ càng. Gặp được một bác sĩ nói bệnh của Cát Cát cần phải phẫu thuật."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-128.html.]
"Tiền phẫu thuật không phải là con số nhỏ, túi tiền của chúng tôi lúc đó sạch bách đến mức bữa ăn ngày mai cũng phải tính toán, lấy đâu ra tiền."
Nói đến đây, những ngày tháng ấy như ùa về, đầy ắp cay đắng, cả người Ngô Thục như chùng xuống, vành mắt cũng đỏ hoe.
"Lúc đó, chúng tôi thật sự là chẳng còn mặt mũi nào nữa, lại tìm đến cậu Huấn. Số tiền lớn như vậy, cậu Huấn cũng không xoay sở được. Anh Vũ không còn cách nào khác, lại đi bán máu, bị cậu Huấn bắt gặp kéo anh ấy về, nói cứ tiếp tục rút m.á.u nữa thì người cũng c.h.ế.t mất..."
"Anh Vũ mới nói với cậu ấy, chỉ cần cứu được Cát Cát, c.h.ế.t thì chết, rút hết m.á.u trong người cũng được. Cậu Huấn mới nói: 'Anh đã dám liều mạng như vậy, thì có dám đánh cược một lần không? Tôi đang định nghỉ việc ra ngoài làm ăn, chúng ta cùng làm, nửa năm, nửa năm tôi sẽ nghĩ cách kiếm tiền thuốc men cho Cát Cát."
Lê Tinh từng nghe Lê Vạn Sơn nhắc đến chuyện Lục Huấn nghỉ việc ra ngoài làm ăn là để giúp đỡ những người đồng đội cũ, nhưng không ngờ còn có cả câu chuyện như thế này.
"Sau đó họ cùng nhau làm ăn?"
"Phải. Ban đầu anh Vũ không dám mạo hiểm, lương anh ấy tuy không cao nhưng lúc đó chị và bố chị đều không có việc làm, cả nhà chỉ trông vào đồng lương đó. Cậu Huấn mới nói sẽ đảm bảo mức lương cơ bản cho anh Vũ, anh ấy mới dám liều một phen."
"Vì vậy cả nhà chị đều biết ơn cậu Huấn. Bố chồng chị luôn nói cậu Huấn có ơn tái tạo với gia đình bọn chị. Đúng là như vậy, không có cậu Huấn thì anh Vũ cứ tiếp tục bán máu, sớm muộn gì cũng mất mạng, Cát Cát cũng sẽ không còn, vậy chị sống còn có ý nghĩa gì nữa."
"Chị dâu..." Lê Tinh nhất thời không biết nói gì cho phải. Cô vốn là người dễ đồng cảm với người khác, những gì Ngô Thục nói, cô nghe mà thấy xót xa.
"Nhìn chị này, toàn nói mấy chuyện mất hứng, Tinh Tinh đừng trách nhé, chị là người như vậy đấy, nhắc đến chuyện cũ là nói mãi không thôi." Ngô Thục lấy lại tinh thần, áy náy nói với Lê Tinh.
"Không có, không đâu ạ." Lê Tinh vội vàng đáp, ngập ngừng một chút, cô có chút ngại ngùng nói: "Em còn phải cảm ơn chị dâu, chị dâu cũng biết là chúng em quen nhau qua mai mối, thật ra tổng cộng cũng mới quen biết chưa lâu, em cũng chưa hiểu rõ về anh ấy lắm, cũng không biết những chuyện này."
Ngô Thục nghe vậy ngẩn ra, sau đó không nhịn được cười: "Vậy à. Chị cũng không biết nhiều về cậu Huấn, nhưng chắc chắn cậu ấy là người tốt, sống nghĩa khí, có trách nhiệm lại còn rất giỏi giang. Em xem thôn Tiên Thủy bọn chị này, bây giờ có đường rồi, còn có mấy nhà cũng xây nhà lầu như nhà chị đấy. Thực ra mấy năm trước thôn Tiên Thủy rất nghèo."
"Lúc đó bọn chị cũng nuôi cá vàng lớn, nhưng đều làm ăn nhỏ lẻ, chẳng kiếm được mấy đồng. Là cậu Huấn năm kia bỏ tiền đầu tư vào, giúp đỡ thôn dân tổ chức lại, xây dựng đường sá, mở trang trại nuôi trồng, thôn dân có việc làm nên cuộc sống mới khấm khá lên."