Đây là trò chơi của trẻ nhỏ, Lê Tinh đương nhiên biết chơi, chỉ là lớn rồi lại cảm thấy chơi những thứ này thật trẻ con, nên đã không chơi nữa. Nhưng hiện tại trước mặt cô là trẻ con mà, chơi một chút cũng không sao.
"Chơi dây chun á, thím cũng biết một chút, Cát Cát muốn chơi không? Vậy chúng ta cùng chơi một lát nhé." Lê Tinh từ từ thu hồi ánh mắt, mỉm cười đáp lời Cát Cát. Nhìn bàn tay dính đầy bùn đất, cô lấy khăn tay ra lau.
Bùn đất hơi khô dính chặt vào tay khó lau, cô lau hơi mạnh tay, sau khi lau xong cảm giác tay càng ngứa hơn, cũng đỏ lên rõ rệt, nhìn có vẻ bị dị ứng, nhưng vẫn còn chịu đựng được nên cô không để ý, đi tìm một chiếc túi ni lông trải xuống đất ngồi xuống chơi cùng Cát Cát.
Lê Tinh chơi dây chun rất giỏi, có thể tạo ra nhiều kiểu dáng khác nhau, Cát Cát nhìn thấy thích thú, càng chơi càng say mê. Mà Cát Cát cũng phản ứng nhanh, dưới sự chỉ dẫn của Lê Tinh miễn cưỡng tiếp được những kiểu dáng mà Lê Tinh tạo ra. Hai người, một lớn một nhỏ chơi đùa rất hòa hợp.
"Thím ơi, thím với chú Huấn khi nào mới đám cưới vậy?" Cát Cát nhìn thím, dù gương mặt dính đầy bùn nhưng vẫn xinh đẹp như vậy, trong lòng càng thêm yêu thích, không kìm được mà hỏi.
"Kết hôn sao?" Lê Tinh khẽ lỡ tay, dây chun trong tay tuột mất. Cô vội sửa lại, rồi mỉm cười nói: "Cháu nhỏ xíu vậy mà đã biết đến chuyện kết hôn rồi sao?" Ớ Hậu Quê
"Cháu biết chứ! Cháu đã sáu tuổi rồi. Mẹ nói cháu không còn nhỏ nữa, là một đứa trẻ lớn rồi." Cát Cát ưỡn cái n.g.ự.c nhỏ xíu của mình, đáp lại đầy tự hào.
"Chú Huấn nói là nếu chú kết hôn, Cát Cát sẽ làm hoa đồng cho chú. Thím ơi, hai người mau kết hôn đi, cháu chưa từng làm hoa đồng bao giờ!"
"Hoa đồng sao?"
Lê Tinh sững người, khi hiểu ra thì mặt cô đỏ bừng. Cô thậm chí không biết Lục Huấn đã nghĩ đến chuyện tổ chức đám cưới, vậy mà còn kể với cả trẻ con nữa. Không biết anh đã nói thế nào.
Cô khẽ ho một tiếng, dò hỏi Cát Cát: "Cát Cát, chú Huấn nói với cháu chuyện muốn cháu làm hoa đồng từ bao giờ vậy?"
"Từ khi nào à?" Cát Cát nghiêng đầu nghĩ ngợi, đếm ngón tay rồi trả lời: "Là hai sinh nhật trước của cháu."
"Hai năm trước sao?"
"Vâng ạ, hai năm trước khi cháu phải làm phẫu thuật, chú Huấn đã nói rằng nếu cháu khỏe lại, khi tìm được thím để kết hôn thì chú sẽ cho cháu làm hoa đồng." Chưa để Lê Tinh kịp suy nghĩ, Cát Cát đã nhanh chóng kể hết.
"Phẫu thuật?" Lê Tinh ngẩn người nhìn Cát Cát: "Cháu từng phẫu thuật à?"
"Vâng ạ."
Cát Cát gật đầu, chỉ vào n.g.ự.c mình: "Ở đây của cháu có một thứ gì đó. Mẹ nói cháu không được chạy nhảy, nếu không thứ đó sẽ hỏng, cháu sẽ lại thấy khó chịu..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-127.html.]
"Đang nói gì vậy?" Ngô Thục từ bờ ao đi lên, thấy Lê Tinh đang ngồi xổm chơi với Cát Cát rất vui vẻ, trên mặt cô ấy lộ ra nụ cười, hỏi một câu rồi nói với cô: "Tinh Tinh, chúng ta về thôi, ở đây nóng quá. Về nhà rửa mặt nghỉ ngơi một lát đi."
"Về luôn ạ? Đã xong rồi sao?"
Lê Tinh giật mình liếc nhìn ao cá. Lục Huấn và những người khác dường như đã bắt hết cá còn sót lại, giờ họ đang tìm lươn trong các hang.
"Còn một chút nữa, để họ làm là được rồi. Chúng ta về sớm chuẩn bị cơm tối." Ngô Thục phủi lớp bùn dày trên ống quần, trả lời.
"Ồ, vậy thì về thôi."
Lê Tinh giơ tay xem đồng hồ, đã hơn hai giờ, sắp ba giờ. Cô chậm rãi đứng lên, cúi người nắm tay Cát Cát.
Ao cá cách nhà họ Vũ không xa. Ngô Thục lái xe ba bánh điện, ba người ngồi trên xe về nhà, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Về đến nhà họ Vũ, Ngô Thục chuẩn bị một xô nước ấm cho Lê Tinh, lấy khăn mới để cô rửa mặt rửa tay. Còn mình thì đi tắm và thay quần áo.
Lê Tinh trước đó xuống ao cá mang ủng liền thân, nên người không bị bẩn lắm. Nhưng mồ hôi nhễ nhại khiến cơ thể có mùi, cộng thêm tay ngứa ngáy khó chịu. Nhưng ở nhà họ Vũ, cô ngại không dám đòi tắm hay thay đồ, đành lau qua loa cho sạch.
Cát Cát ở bên cạnh đưa xà phòng cho cô, còn chỉ chỗ trên tóc cô bị dính bùn.
Đúng là một thiên thần nhỏ ấm áp.
Lê Tinh càng thêm yêu thích cô bé. Nghĩ đến chuyện Cát Cát đã trải qua ca phẫu thuật, lòng cô lại dấy lên cảm giác thương yêu. Lau xong cho mình, cô vắt khăn giúp Cát Cát lau tay và mặt.
"Cát Cát bám lấy em như vậy, có làm phiền em không?"
Ngô Thục tắm xong, thay đồ sạch sẽ rồi bước ra, thấy Cát Cát đang dựa sát vào Lê Tinh, ngửa mặt ngoan ngoãn để thím lau mặt. Miệng cô bé thì liên tục ríu rít, lúc thì khen thím thơm, lúc lại hỏi mình có được thơm như thím không. Cô ấy biết con gái khi bám dính thường khiến người ta đau đầu, nên nhìn Lê Tinh có chút áy náy.
"Sao lại phiền chứ, Cát Cát rất ngoan mà." Lê Tinh quay lại mỉm cười nói.
Cô thật sự rất thích Cát Cát. Cô bé trạc tuổi Thiên Tứ nhưng nhỏ nhắn hơn nhiều, mềm mại đáng yêu giống như một búp bê nhỏ.
"Ngoan gì đâu, lúc không nghe lời thì khiến người ta phát bực luôn ấy." Ngô Thục bật cười, liếc nhìn con gái, đã sáu tuổi nhưng dáng vóc chỉ như đứa trẻ bốn tuổi. Mái tóc mỏng manh vàng hoe của con gái khiến cô ấy khẽ thở dài, cười nhạt nói: "Nhưng bây giờ nó còn biết làm người ta bực mình cũng là điều may mắn rồi."
Câu nói ấy nghe có chút chua xót. Lê Tinh nhìn Ngô Thục, lại nhìn sang Cát Cát, trong lòng hơi ngập ngừng.
Ngô Thục nhận ra, gọi Cát Cát: "Cát Cát, con lên lầu lấy bảng vẽ mà mấy hôm trước con mua xuống chơi đi. Mẹ sắp phải nấu cơm, để thím chơi vẽ với con nhé."
"Vâng ạ!"