Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 122

Cập nhật lúc: 2025-06-26 03:36:41
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Huấn biết cô không thoải mái, nắm tay cô đi vào nhà, thấy Thuận Tử nhìn chằm chằm không chớp mắt, anh liếc xéo cảnh cáo Thuận Tử một cái. Ớ Hậu Quê

Thuận Tử nhận được cái nhìn lạnh lẽo đó, bèn rụt cổ lại không dám nhìn nữa, vội vàng vào nhà bê ghế rót nước.

Vũ Tiến và Ngô Thục đều không phải người giỏi ăn nói, Lê Tinh vào nhà, Vũ Tiến mời mọi người uống trà, Ngô Thục thì bưng điểm tâm đã chuẩn bị lên bàn. Hai vợ chồng bận rộn, cũng phải có người nói chuyện, Lục Huấn cũng không phải người hoạt ngôn, chỉ hỏi sơ qua tình hình ao cá, biết được bố Vũ đang ở bên đó trông coi, trước đó đã kéo lưới hai lần giao cho nhà hàng Minh Duyệt lớn nhất Ninh Thành, còn lại chờ rút nước gần hết rồi thả lưới tiếp, mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, nhân lực cũng đủ, Lục Huấn cũng không nói gì thêm.

Trong phòng khách có chút yên tĩnh, Lê Tinh lần đầu đến nhà, cứ im lặng thế này thì sao được, Thuận Tử thấy vậy liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí, tìm đủ mọi chủ đề để nói:

"Em dâu làm ở bách hoá tổng hợp số sáu à? Phòng tài vụ hả?" "Vâng, đúng rồi ạ."

Cảnh tượng này có chút giống với buổi xem mắt trước đó, Lê Tinh dần dần bình tĩnh lại, cô muốn ở bên Lục Huấn, những người anh em của anh cô nhất định phải quen biết, nếu không sau này cô biết đi đâu tìm anh. Nói khó nghe một chút, Lục Huấn bận rộn như vậy, nhiều nơi đều có việc, thường xuyên đi công tác, nhỡ may cô gọi điện không được thì cũng chẳng biết tìm người ở đâu.

"Em tốt nghiệp xong thì vào làm ở bách hoá số sáu luôn, vì gần nhà."

"Tốt đấy, thật ra bách hoá số sáu cũng gần chỗ Tam Xuyến ở, sau này em đi làm cũng tiện." Thuận Tử tiếp lời.

"Tam Xuyến?"

Đây không phải lần đầu tiên Lê Tinh nghe thấy cách gọi này, tối hôm qua khi họ ăn cơm ở nhà hàng ven sông, Lê Tinh nghe thấy trong điện thoại cũng có hai tiếng Tam Xuyến, chỉ là lúc đó cô để ý đến chuyện của giám đốc Hạ hơn nên bỏ qua chi tiết này.

Lê Tinh theo bản năng nhìn về phía Lục Huấn, do dự hỏi: "Là biệt danh của anh à?"

Sắc mặt Lục Huấn hơi mất tự nhiên, anh liếc xéo Thuận Tử, lần đầu tiên thấy tên này lắm mồm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-122.html.]

"Hồi nhỏ bọn họ hay gọi thế." Lục Huấn ngắn gọn đáp.

"Ờ," Thuận Tử ngẩn ra, hiểu ra điều gì đó, anh ta không nhịn được cười ha hả: "Thì ra em dâu không biết à?"

"Biệt danh này của cậu ấy còn có cả lai lịch đấy, không phải tự nhiên mà gọi đâu."

"Lai lịch?" Lê Tinh có chút tò mò.

"Chính là hồi chúng tôi học lớp mầm non ấy, có một cô giáo dạy thay, là một bà cô giáo hơn năm mươi tuổi, cô giáo này bị viễn thị, ngày đầu tiên đến lớp bà ấy đọc tên trên vở bài tập, chữ của Lục Huấn viết nguệch ngoạc, bà ấy đọc thành Lục Tam Xuyên luôn, cả lớp chúng tôi lúc đó im phăng phắc, bà ấy lại gọi thêm hai lần nữa, Huấn Tử đứng dậy nên chúng tôi mới biết là đang gọi ai."

"Sau đó chúng tôi liền gọi cậu ấy là Tam Xuyên, Tam Xuyên , gọi riết rồi thành Tam Xuyến."

"Rồi cứ thế gọi là Tam Xuyến luôn?"

Lê Tinh không thấy chuyện này có gì đáng buồn cười, bản thân cô cũng từng bị người ta gọi là Tiểu Nói Lắp, Lê Tai To, Tiểu Điếc, cô ghét nhất bị người khác đặt biệt danh, mọi người gọi như vậy có nghĩ đến cảm nhận của người bị gọi không?

Vì trước đó Lục Huấn đã nói với Lê Tinh, Thuận Tử là anh em của anh, hiện tại vẫn cùng anh làm ăn, từ nhỏ đến lớn bên cạnh anh cũng chỉ có mỗi Thuận Tử nên Lê Tinh không biểu lộ sự khó chịu ra mặt, chỉ mím môi, bưng cốc nước trà Vũ Tiến vừa pha lên nhấp một ngụm.

Nhưng thật ra đây cũng là một cách để cô thể hiện cảm xúc, những người có mặt ở đây, dù là Lục Huấn, Vũ Tiến hay Thuận Tử,m đều là người từng trải trên thương trường, kể cả Ngô Thục, sau hơn một năm quản lý trang trại cũng luyện được con mắt tinh tường, đều nhận ra cảm xúc của Lê Tinh.

Cô đang không vui vì Lục Huấn có cái biệt danh này. Nhưng cô có cảm xúc như vậy, những người có mặt lại không hề khó chịu, Vũ Tiến và Thuận Tử theo bản năng nhìn Lục Huấn, quả nhiên nhìn thấy khóe môi anh nhếch lên.

Hôm nay Ngô Thục nấu chè, lúc nãy Lục Huấn đang lấy chè cho Lê Tinh, anh còn chưa kịp ăn, nhưng lại cảm thấy như đã nếm được vị ngọt của chè.

Biệt danh này của anh ban đầu đúng là như Lê Tinh nghĩ, anh không hề vui vẻ.

Năm anh năm tuổi đến nhà họ Lục, lúc đó anh chưa từng đi học một ngày nào, tên mình cũng không biết viết, vẫn là mấy ngày trước khi đi học ông cụ Lục dạy, trẻ con mới học viết chữ, tên có thể viết đẹp đến đâu, kết quả tên của anh cứ thế bị đọc sai. Lúc đó anh cảm thấy rất xấu hổ, vốn dĩ đến môi trường xa lạ đã không thích ứng lại còn xảy ra chuyện này, càng khiến anh sinh ra tâm lý phản kháng.

Loading...