Anh ta ngượng ngùng, muốn đi gội đầu nhưng lại sợ mất mặt, nên đành giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lảng sang chuyện Lục Huấn: "Tam Xuyến sao vẫn chưa đến? Chưa thấy cậu ấy lề mề bao giờ, tôi nóng lòng muốn xem em dâu trông thế nào. Tối qua nhìn cái vẻ mặt của cậu ấy mà nổi hết da gà."
Vũ Tiến cũng tò mò, anh ta quen Lục Huấn từ ngày Lục Huấn vào quân đội, chưa từng thấy Lục Huấn nhắc đến ai mà lại có vẻ mặt như vậy. Vũ Tiến ít học, không biết diễn tả thế nào, chỉ thấy giống như "một người đầy gai góc bỗng nhiên trở nên dịu dàng".
Cát Cát bên cạnh nói: "Chú Huấn chắc chắn đã tìm được một cô tiên làm vợ."
Vừa bị Cát Cát nói giống "chó Hán gian", Thuận Tử không phục, chống nạnh quay sang nhìn Cát Cát: "Sao cháu biết?"
"Cháu biết mà! Chú Huấn đẹp trai, ngầu, lại còn giỏi giang như vậy, chỉ có tiên nữ mới xứng với chú ấy!"
"Này! Cát Cát, cháu không được nói như vậy. Chú Thuận Tử ở đây thì cháu nói giống Hán gian, còn Lục Huấn thì lại ngầu, lại đẹp trai, lại giỏi giang..."
"Đến rồi kìa."
Hai chú cháu đang đấu võ mồm, Ngô Thục bên cạnh thấy chiếc xe chạy đến, liền lên tiếng.
Thuận Tử vội vàng im bặt, nhìn ra cửa, thấy chiếc xe dừng lại bên đường, Lục Huấn xuống xe trước, đi vòng qua mở cửa ghế phụ. Lúc người trong xe bước xuống, anh còn đưa tay che chắn, hình như là sợ người ta đụng đầu.
Thuận Tử nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc nói: "Mẹ kiếp, đây là Lục Huấn sao?"
Ngay sau đó, nhìn thấy Lê Tinh trắng trẻo bước xuống xe, anh ta lập tức im bặt, không nói nên lời.
"Quả nhiên là tiên nữ." Một lúc sau, anh ta mới lẩm bẩm.
Lê Tinh ôm chú thỏ màu hồng đã chọn trên xe để tặng Cát Cát, cùng Lục Huấn bước vào sân nhà họ Vũ, thấy mấy người trong sân đều nhìn cô chằm chằm.
Cô bỗng nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên Lục Huấn đến nhà đón cô, không khỏi thầm cảm thán, Lục Huấn thật sự rất tâm lý, lúc đó sao anh có thể bình tĩnh như vậy chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-121.html.]
Trong đầu nghĩ lung tung, cô cảm thấy lòng bàn tay đang ôm con thỏ toát mồ hôi, không khỏi quay sang nhìn Lục Huấn. Lục Huấn thấy cô nhìn mình, liền đưa tay nắm lấy tay cô một cách tự nhiên, chào hỏi Vũ Tiến và Ngô Thục, sau đó giới thiệu: "Anh Tiến, chị dâu, đây là Tinh Tinh."
Anh cúi đầu dịu dàng nói với Lê Tinh: "Đây là anh Tiến, chị dâu, Thuận Tử, Cát Cát."
Lê Tinh cũng chào hỏi theo: "Anh Tiến, chị dâu, anh Thuận Tử..."
Vũ Tiến, Thuận Tử vội vàng đáp lại. Vũ Tiến là lớn nhất, đang định mời Lê Tinh vào nhà ngồi, thì Cát Cát đi đến trước mặt Lê Tinh nói: "Thím tiên nữ, thím đẹp thật, da trắng quá, giống công chúa Bạch Tuyết."
Cát Cát nói lời hay ý đẹp, lại nhìn chằm chằm con thỏ nhồi bông trên tay Lê Tinh: "Con thỏ nhỏ trên tay thím cũng đáng yêu quá, giống thỏ ngọc trên cung trăng."
"Cảm ơn Cát Cát, con thỏ nhỏ này là tặng cho cháu đấy."
Cô bé này còn dẻo miệng hơn cả Thiên Tứ, cứ "thím tiên nữ", "công chúa", "tiên nữ", khiến Lê Tinh nghe mà ngọt đến tận tim. Cách gọi "thím" lại khiến cô có chút ngại ngùng, mặt nóng bừng, cô rất thích Cát Cát nên dịu dàng cười đưa con thỏ cho cô bé.
"Tặng cho cháu ạ?"
Mắt cô bé sáng rực lên, như có ánh mặt trời chiếu vào. Cô bé đưa tay ra định nhận lấy, nhưng lại như nhớ ra điều gì đó, nên không lập tức nhận mà quay sang nhìn mẹ Ngô Thục: "Mẹ ơi, thím tiên nữ nói tặng con thỏ nhỏ cho con."
Nhìn biểu cảm của con gái, Ngô Thục biết con bé rất thích, bèn cười nói: "Vậy con phải cảm ơn thím, nếu không thím sẽ không cho con đâu."
"Vâng ạ, con nói mà!" Cát Cát vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên, nhưng nhớ đến việc hôm nay mình mặc váy, mẹ đã dặn con gái mặc váy phải "tiểu thư", nên cô bé nhịn xuống, chỉ cười toe toét để lộ hàm răng sún hai chiếc răng cửa.
"Cảm ơn thím, thím thật tốt bụng, còn tặng quà cho Cát Cát, cháu thích thỏ nhỏ lắm, màu hồng cũng là màu cháu thích."
Vũ Tiến thấy con gái vui vẻ như vậy, ấn tượng với Lê Tinh càng thêm tốt, nụ cười trên mặt càng sâu: "Em dâu tới thì cứ tới, lần sau đừng mang quà cáp nữa, làm hư con bé rồi."
Nói xong lại tiếp: "Ngoài trời nắng nóng, mau vào nhà ngồi đi, trong nhà có điều hòa, chị dâu em có làm chút điểm tâm rồi đấy. Lúc này cũng chưa vội ra ao cá, lưới đã sắp xếp xong, đang rút nước, chờ nước rút gần hết, chúng ta ăn cơm trưa qua loa nghỉ chân một chút, đợi nắng không còn gắt nữa rồi ra cũng không muộn."
"Vâng, được ạ." Lần đầu tiên đến nhà người ta, dù được tiếp đón nhiệt tình, Lê Tinh vẫn có chút không tự nhiên, cô mím môi cười khẽ đáp, lại liếc nhìn Lục Huấn.