Hiện giờ, dù Ninh Thành đã có nhà ở thương mại, nhưng giá cả cũng không phải dễ chịu đối với các gia đình bình thường.
"Tất nhiên là được." Lục Huấn bật cười, đưa tay xoa đầu cô: "Chuyện này anh sẽ lo liệu ổn thỏa. Đến lúc đó, anh sẽ đưa em đi xem nhà mới."
Nhà mới.
Cô còn chưa đồng ý đâu!
"Thì cứ xem thử đi. Em cũng cần suy nghĩ thêm," Lê Tinh trả lời mơ hồ, rồi nhìn đồng hồ:
"Gần 11 giờ rồi. Anh bảo bên kia 11 giờ sẽ bắt đầu kéo lưới, không phải sẽ muộn sao? Còn nữa, anh nói anh Tiến có con gái, vậy lát nữa em có cần mang theo quà gì cho bé không?" Cô nhớ lại những món mình mua, thấy có vài thứ phù hợp với bé gái.
"Không sao đâu, đi từ đây qua đó không xa, sẽ kịp." Lục Huấn biết chuyện này không thể ép cô đồng ý ngay. Thấy cô chuyển chủ đề, anh cũng không nói thêm, chỉ tính toán thời gian rồi đáp lại với nụ cười: "Quà cáp không cần cầu kỳ. Anh với anh Tiến quen nhau đã nhiều năm, bình thường qua lại nhiều, không cần quá khách sáo."
"Em biết rồi. Nhưng cứ tặng một món gì nhỏ thôi, không cần đắt tiền, coi như chút tấm lòng."
"Ừ, cũng được." Lục Huấn nghĩ thầm, để lát nữa xem cô tặng gì, sau đó anh sẽ bù lại cho cô. Nghĩ vậy, anh nhẹ nhàng trả lời rồi khởi động xe.
Từ bách hoá số một đến thôn Tiên Thủy hơi vòng vèo. Đoạn gần vào thôn không còn là đường nhựa hay bê tông. Đường là do Lục Huấn bỏ tiền ra làm, thuê người dân trong thôn dùng đá vụn và vôi tạo thành. Xe chạy trên đường gồ ghề lắc lư không ngừng. Bình thường anh một mình lái xe sẽ chẳng để ý, hôm nay có Lê Tinh nên anh không dám chạy nhanh, nhưng cũng vừa kịp giờ hẹn. Ớ Hậu Quê
Khi đến nơi, sân nhà họ Vũ đang rất náo nhiệt. Tối qua Lục Huấn đã nhắn trước cho Vũ Tiến. Vợ anh ta - Ngô Thục, hôm nay đặc biệt sắp xếp công việc ở trại nuôi trồng cho người khác làm, tự mình ở nhà đón khách.
Con gái anh ta - Cát Cát, cũng được trang điểm cẩn thận. Cô bé mặc chiếc váy công chúa bằng voan mà Vũ Tiến đặc biệt mua từ Thượng Hải, đi đôi sandal đỏ rực, tóc buộc hai búi tròn xinh xắn hai bên, cài thêm chiếc kẹp tóc bướm đang thịnh hành.
Cát Cát vốn thích làm đẹp. Mặc bộ váy mới, cô bé càng thích mê. Nhìn mẹ bận rộn trong bếp, cô bé không làm phiền, chỉ cầm một chiếc gương nhỏ, xoay vòng trong sân ngắm mình có xinh không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-120.html.]
Lúc Thuận Tử và Vũ Tiến từ ao cá trở về, cô bé vẫn đang vui vẻ soi gương.
Thuận Tử vốn thích hay đùa, lại thích trêu trẻ con. Thấy Cát Cát cứ ngắm nghía mãi, lúc thì chu môi, lúc thì nghiêng đầu, anh ta rửa tay qua loa dưới vòi nước, mới bước đến hỏi: "Cát Cát đang soi gương à? Đưa chú Thuận Tử xem thử xem hôm nay chú có đẹp trai không nào?"
Hôm nay Thuận Tử mặc một chiếc áo sơ mi hoa mới tinh, tóc chải bóng loáng đầy gel vuốt tóc. Nhưng Cát Cát lại không thích mùi gel, cảm thấy còn tệ hơn cả mùi tanh cá trên người anh ta. Cô bé bịt mũi, liếc nhìn anh một cái: "Chú Thuận Tử, chú giống người trên tivi ghê!"
Thuận Tử lập tức cười toe toét:
"Cát Cát nói chú giống ngôi sao điện ảnh à?"
Cát Cát gật đầu lia lịa: "Vâng, chính là tên phiên dịch dẫn đường cho quân Nhật đó ạ."
"..."
"Hahaha!"
Vũ Tiến đang rửa bùn đất trên chân ở vòi nước ngoài sân, nghe vậy liền cười phá lên.
Ngô Thục bưng một nồi bánh vừa nấu xong ra, cũng không nhịn được cười. Nhưng con gái nói người khác như vậy là không tốt, nên cô ấy gọi Cát Cát: "Cát Cát, không được nói như vậy."
Mẹ vừa nói, Cát Cát liền đưa tay che miệng: "Mẹ ơi, con không nói nữa."
"Con nít con noi, biết gì chứ, chú Thuận Tử sẽ không chấp con bé đâu."
Cát Cát bị bệnh tim bẩm sinh, mới phẫu thuật được hai năm, coi như là cướp lại từ tay Diêm Vương, nên Vũ Tiến coi con gái như cục vàng, cưng chiều hết mực, không nỡ nói nặng lời với cô bé câu nào. Anh ta bênh vực con gái, rồi lại nhìn mái tóc của Thuận Tử.
Thuận Tử xịt keo vuốt tóc hơi nhiều, tóc bết cả vào da đầu. Tóc anh ta vốn đã rẽ ngôi giữa, làm vậy chẳng phải giống hệt kiểu tóc "Hán gian" sao? Vũ Tiến không khỏi bật cười, nhắc nhở Thuận Tử: "Cậu có muốn đi gội đầu không? Xịt keo nhiều quá rồi, cả đầu bóng nhẫy như mấy ngày không gội đầu vậy. May mà em dâu không có ở đây, nếu không cô ấy lại nói cậu."
Vợ Thuận Tử cũng là do người quen giới thiệu, là người tương đối biết vun vén. Hiện tại cô ấy đang mở một cửa hàng tạp hóa, tiện thể bán thêm hải sản khô mà Thuận Tử thu mua. Bình thường, cô ấy rất ngứa mắt với cách ăn mặc của Thuận Tử, thấy lưu manh, nhưng Thuận Tử lại thích ăn mặc như vậy. Gu thẩm mỹ của anh ta cũng chạy theo xu hướng, cho rằng áo sơ mi hoa quần ống loe là mốt, nhưng cũng chỉ mặc ra ngoài đường, khi về đến nhà thì thay một bộ đồ khác.
"Nào có nhiều, chỉ xịt một chút thôi." Bị cô bé sáu tuổi đả kích, đến Vũ Tiến cũng nói như vậy, Thuận Tử có chút không phục, anh ta lấy chiếc gương nhỏ trong tay Cát Cát để soi, thấy kiểu tóc đúng là có hơi kỳ lạ. Anh ta đưa tay vuốt vuốt tóc, nhưng keo đã khô cứng không vuốt được.