Việc tiếp cận cô lúc nhỏ là có chủ đích, cố ý tung tin đồn thất thiệt về cô bé sáu tuổi, khiến cô bị cô lập, mất đi cơ hội có bạn bè.... Biết chuyện mẹ mình làm nhưng không có bất kỳ hành động nào, cũng không xin lỗi mà còn bao che...
Hứa hẹn rồi không thực hiện, còn trơ trẽn quay về định dụ dỗ cô đi đến nơi xa lạ không người thân thích, không đồng ý thì buông lời cay độc, chiến tranh lạnh?
Còn có "giao ước ba năm" nực cười đó... Vô liêm sỉ!
Lục Huấn đã nhiều năm không có cảm giác muốn bóp nát thứ gì đó, anh nắm chặt vô lăng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, không nhịn được ngắt lời cô.
"Anh có để tâm không?" Đây là lần đầu tiên Lê Tinh thấy anh lạnh lùng, tức giận trước mặt cô, cô mím môi ngẩng đầu hỏi anh.
"Để tâm điều gì? Để tâm việc em gặp phải một tên khốn nạn sao?"
Khóe môi Lục Huấn lộ ra vẻ lạnh lẽo, n.g.ự.c anh phập phồng. Một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh, nhìn Lê Tinh: "Nếu nói để tâm, anh càng để tâm đến việc lúc trước khi biết sự thật, em lại quá mềm lòng, không nói với gia đình. Để tâm đến việc tại sao cậu ta dám lớn tiếng với em, nói em không thể múa, không muốn đến Bắc Kinh là đồ vô dụng?"
"Cậu ta là cái thá gì..." Lục Huấn không kìm nén được cơn giận dữ, sợ dọa Lê Tinh, anh hơi nghiêng mặt, cổ gắng hít sâu nhưng không có tác dụng mấy. Sắc mặt anh vẫn lạnh như băng, quai hàm siết chặt, môi mím thành một đường thẳng, đôi mắt đen như vực sâu không đáy đang ẩn chứa cơn bão tố.
Anh vốn là người ghi thù, không ai được phép làm tổn thương người anh yêu quý, tương lai của họ còn dài, từ từ tính Lê Tinh ngây người nhìn Lục Huấn, cô không ngờ anh lại có phản ứng như vậy.
Cô tưởng mình sẽ mất nửa ngày để giải thích mối quan hệ giữa cô và Quý Lâm, rồi nói với anh rằng cô và Quý Lâm không thể nào đến được với nhau. Nếu anh hỏi về suy nghĩ hiện tại của cô dành cho Quý Lâm, cô cũng có thể trình bày rõ ràng, tối qua trước khi đi ngủ cô đã liệt kê ra rồi.
Kết quả, anh không quan tâm đến những điều đó, anh chỉ quan tâm đến việc cô bị ủy khuất...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-117.html.]
"Bây giờ em có thể múa rồi, cũng không sợ sân khấu nữa." Một lúc sau, Lê Tinh mới thốt ra một câu có vẻ không liên quan.
Lục Huấn quay sang nhìn cô.
Lê Tinh siết chặt tay: "Năm mười sáu tuổi, sau khi phát hiện mình không thể đứng trên sân khấu nữa, em đã thử tìm kiếm niềm vui và con đường mới, nhưng cuối cùng em nhận ra, dù có sở thích mới, em vẫn không thể từ bỏ múa."
"Mẹ nói với em, nếu không muốn từ bỏ thì đừng từ bỏ, không thể múa trên sân khấu, chúng ta có thể múa ở nơi khác. Mẹ bảo anh cả, anh hai dọn dẹp gác mái làm phòng tập múa cho em. Để em không bị áp lực, gác mái không cho ai lên cũng không khóa, khi nào em muốn lên tập múa thì có thể tự do lên đó tập. Cách đó đúng là có hiệu quả, sau khi không còn áp lực tâm lý, em lại múa được trôi chảy tự nhiên. Nhưng không thể nghe thấy tiếng người đi lại dưới nhà, em sẽ sợ..."
Mắt Lục Huấn khẽ rung động, anh không thể tưởng tượng được một người yêu múa như vậy, làm sao có thể vượt qua nỗi tuyệt vọng khi không thể đứng trên sân khấu. Anh không nhịn được nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: "Tinh Tinh."
Lê Tinh để mặc anh nắm tay, ngẩng lên nhìn anh, mỉm cười: "Em lén tập múa trên gác mái ba năm. Năm mười chín tuổi..."
Một tháng sau khi không còn qua lại với Quý Lâm, cô đã sắp xếp lại quá khứ của mình, nhận ra một con người yếu đuối tự ti, không có chút dũng khí và năng lực nào để đối mặt với khó khăn.
Nhưng rõ ràng cô không nên như vậy, gia cảnh cô không tệ, người nhà dành hết sự quan tâm và yêu thương cho cô, bây giờ cô cũng là một người bình thường khỏe mạnh, ngày nào cũng có tiền để mua những thứ mình thích, đáng lẽ phải tràn đầy sức sống.
Vậy mà sao cô lại không thể đứng dậy, vẫn không thể đối mặt với quá khứ? Rõ ràng bây giờ cô đã có thể cười nói với mọi người, giao tiếp, kết bạn với mọi người rồi. Cô tự hỏi bản thân vô số lần, nhưng không hiểu tại sao.
Đúng lúc đó, bách hóa tổng hợp số sáu tổ chức một buổi biểu diễn văn nghệ. Ban đầu cô không định tham gia, kết quả khi đồng nghiệp nói với cô về chuyện này, cô đang bận nên nghe nhầm, cuối cùng lỡ ghi danh.