THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 110
Cập nhật lúc: 2025-06-26 03:27:59
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đợi chú ấy nói xong, cô gật đầu đồng tình: "Đúng thật ạ. Hôm thứ ba ở bên bách hoá số hai cũng nguy hiểm lắm. Lúc đó con có mặt ở đó, suýt nữa thì bị đám đông giẫm đạp. Sau đó con nghe nói có mười mấy người bị thương nhẹ, thậm chí có người bị gãy xương chân phải nhập viện. Đúng không chú?"
"Phải đó, chuyện này nghiêm trọng lắm! Bộ phận chú còn phải họp bàn về nó nữa!" Chú Trương được gợi ý chủ đề, liền nói không ngừng. Trong khi đó, gã đàn ông đen gầy ngồi quỳ trên đất đã mất kiên nhẫn.
Gã quỳ ở đây hơn hai tiếng đồng hồ, chân tay đã tê cứng, dù nhân viên bách hoá số một không đuổi, gã cũng chẳng định ở lâu. Gã đến đây hôm nay chủ yếu để tìm "hàng". Bên kia đã dặn dò, lần này cần một phụ nữ xinh đẹp và hai bé trai dễ thương, giá còn cao gấp năm lần trước.
Nhưng hôm nay người đến bách hoá số một rất đông, phụ nữ và trẻ em cũng nhiều, song người đi một mình lại không có mấy. Gã không thể lén lút bắt cóc, đành mạo hiểm để đồng bọn hành động trước ở nhà vệ sinh, còn gã định gây hỗn loạn trong trung tâm thương mại rồi lợi dụng lúc đó bế đi hai đứa trẻ.
Thế mà lại có thêm "hàng ngon" bất ngờ xuất hiện. Người phụ nữ trước mặt gã không chỉ xinh đẹp mà còn rất đáng giá. Gã thầm tính kế dụ cô rời khỏi đám đông, ngón tay gã vô thức gõ nhịp trên đầu gối, không thèm để ý đến người vừa thả tiền vào thau của mình.
Lê Tinh tuy đang trò chuyện cùng chú Trương, nhưng ánh mắt cô luôn để ý đến gã đàn ông đen gầy. Cô không bỏ sót ánh mắt chứa đầy ác ý mà gã lén lút nhìn cô. Cô khẽ siết chặt tay, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng, tiếp tục trò chuyện như không có gì.
Đúng lúc đó, gã đàn ông trung niên bất ngờ lao thẳng về phía cô.
Lê Tinh nhanh mắt tránh sang một bên, khiến gã nhào thẳng vào chú Trương. Chú Trương giận dữ quát lớn: "Cậu làm gì vậy? Định đánh người hả?"
Gã đàn ông không ngờ cô lại tránh được. Mắt gã lóe lên sự tàn nhẫn, rồi gã lập tức giơ tay lên, làm các động tác bằng tay, cố ý để mọi người hiểu rằng gã đang nói: "Con tôi đi vệ sinh, lâu rồi chưa quay lại. Mong ai đó làm ơn giúp tôi tìm con."
Nhìn những cử chỉ của gã, lòng Lê Tinh chợt lạnh buốt. Cô từng bị bắt cóc, nên rất nhạy cảm với những hành vi của bọn buôn người. Rõ ràng, gã đã nhắm đến cô.
Gã muốn thử lòng nhân từ của cô. Nếu cô đủ thiện tâm, cô sẽ đi tìm đứa trẻ cho gã. Khi đó, đồng bọn của gã ở nhà vệ sinh chắc chắn sẽ thay đổi kế hoạch, hoặc tệ hơn, chúng sẽ bắt cả cô.
Nếu cô không giúp, cũng không sao. Gã sẽ bám theo cô, dùng lý do đó để tiếp cận rồi ra tay.
Lúc này trong đám đông có người hiểu được hành động của gã, liền nói: "Anh ta không yên tâm để chỗ này lại chứ gì? Có vẻ như anh ta nói là tiền chưa đủ nên không thể rời đi để tìm con."
"Ai sẵn tiện đi vệ sinh thì giúp anh ta tìm thử xem. Anh ta cũng tội nghiệp mà."
"Con nít đáng thương quá, không biết bị bỏng bao lâu rồi. Nhìn mấy vết thương mà mưng mủ, còn thu hút cả ruồi nữa. Trời nóng thế này, nếu để nặng hơn không chừng sốt cao mà mất mạng..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-110.html.]
"Vậy thì không chần chừ được đâu!"
Những lời bàn tán vang lên trong đám đông. Có người thậm chí còn kêu chú Trương: "Đã đến đây rồi thì coi như là duyên phận. Đừng đuổi anh ta nữa, giúp anh ta tìm đứa trẻ đi."
Nếu không phải vì những chuyện trước đó, chú Trương chắc chắn đã giúp tìm người. Nhưng sau khi đá vào túi vải của gã đàn ông, chú thấy trong đó toàn tiền xin được hôm nay, không phải con số nhỏ. Tiền ấy đủ để chữa bệnh cho đứa trẻ, chú cũng nhận ra gã không hề thật thà như vẻ bề ngoài. Chú Trương tức đến đỏ mặt, lớn giọng nói:
"Tôi đuổi cậu ta đi ư? Tôi chỉ bảo cậu ta nhanh chóng đưa con đi khám, số tiền cậu ta xin được nãy giờ chắc cũng đủ rồi chứ. !"
Gã đàn ông đen gầy không cho chú Trương cơ hội nói hết câu, gã lùi lại hai bước rồi dập đầu trước chú Trương, dập đầu xong lại quay sang dập đầu trước Lê Tinh, rõ ràng là muốn gán ghép Lê Tinh và chú Trương vào một phe. Quả nhiên có người lên tiếng: "Cô gái, cô cũng là nhân viên của bách hoá số một này à? Nhìn cô ăn mặc sang trọng thế kia, chắc chắn không phải người thường, cô giúp đỡ người đáng thương này đi?"
Tiếng người bàn tán ngày càng nhiều, người xem náo nhiệt cũng đông dần lên. Tình hình này rất bất lợi, nếu Quý Viễn Dương đến đây mà xảy ra xung đột, sẽ ảnh hưởng đến đám đông, bách hoá số một đông người như vậy, rất dễ xảy ra sự cố chen lấn xô đẩy.
Không được, tuyệt đối không thể để sự việc lan rộng.
Lê Tinh siết chặt tay, kìm nén sự bất an trong lòng, ngẩng đầu cười với đám đông: "Người thường hay không thì có gì quan trọng chứ, bộ đồ tôi mặc này á, mua ở chợ đồ cũ thôi, rẻ lắm. Tôi quen biết chú Trương nhưng không phải nhân viên của bách hóa. Mọi người đừng vội, bách hoá số một chắc chắn sẽ không bỏ mặc chuyện này "
"Có kẻ buôn người! Bắt lấy kẻ buôn người!"
Lê Tinh vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng hét kinh hãi từ phía nhà vệ sinh.
Đám đông lập tức nhốn nháo, "Kẻ buôn người! Kẻ buôn người ở đâu?"
Chú Trương là nhân viên bảo vệ của bách hoá số một, phụ trách an ninh bên ngoài, lập tức chạy nhanh về phía nhà vệ sinh. Cả quảng trường rộng lớn vì sự náo động ở đó mà bỗng chốc trở nên huyên náo. Những người đang xem trò vui bỗng dưng chuyển sự chú ý, đổ dồn về phía nhà vệ sinh. Thậm chí có những người không sợ chuyện lớn còn chạy thẳng đến đó.
Lê Tinh bỗng chốc bị bỏ lại một mình. Gã đàn ông trung niên đen gầy nhận ra đây là cơ hội tuyệt vời để ra tay. Gã chỉ cần bịt miệng và đánh ngất Lê Tinh, rồi thừa lúc hỗn loạn kéo cô vào chỗ tối giấu đi là xong.
Đám đông đang quay lưng lại hóng chuyện chính là bức bình phong tự nhiên che chắn cho gã hành động. Gã đang nghĩ vậy, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác, tay lặng lẽ thò vào túi quần...
Ngay từ khi nhà vệ sinh có động tĩnh, chú Trương chạy đi, Lê Tinh đã linh cảm có chuyện chẳng lành. Dựa vào sự hiểu biết về Lục Huấn, cô biết anh sẽ không gây náo động để rồi khiến mọi người hoảng sợ. Chắc chắn là do bọn buôn người tự biên tự diễn, giả vờ hô hoán. Dù là trường hợp nào thì gã buôn người bên cạnh cô chắc chắn sẽ hành động.
Liếc thấy động tác của gã đàn ông đen gầy, mắt cô tối sầm lại. Không chút do dự, cô tung một cú đá cực nhanh vào người gã, rồi nhanh như chớp túm lấy cổ áo gã, giả vờ hoảng hốt như bị sàm sỡ, vừa xoay người vừa hét: "Ông muốn làm gì? Ông đến đây để ăn xin hay là để sờ mó đùi con gái nhà lành? Đồ vô liêm sỉ!"