THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 109
Cập nhật lúc: 2025-06-26 03:27:56
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng nói có chút bông đùa, nhưng ngón tay mảnh khảnh lại nhẹ nhàng viết vào lòng bàn tay anh: Đừng lo cho em.
Thái độ của Lê Tinh rất kiên quyết. Cô cố tình để giọng nói của mình không quá nhỏ, giả vờ như họ là cặp đôi yêu nhau đến mức đi vệ sinh cũng không muốn rời nhau.
Lòng bàn tay của Lục Huấn bị cô chạm nhẹ, cảm giác ngứa ngáy khiến anh không khỏi nắm c.h.ặ.t t.a.y cô lại. Nhìn đôi mắt long lanh của cô, cuối cùng anh cũng không thể từ chối. Bàn tay lớn của anh vươn lên, hơi mạnh tay xoa xoa đầu cô: "Vậy em chờ anh quay lại, nghe lời nhé."
Hai chữ "nghe lời" được anh nhấn mạnh, như muốn nhắc cô không được hành động liều lĩnh, không được tự mình mạo hiểm. Thực ra, dù anh không dặn cô cũng không dám. Dù rất muốn bắt bọn người đó, cô cũng không lấy tính mạng của mình ra đùa. Mỗi lần cô gặp chuyện, ở nhà đều như trời sập, không ai chịu nổi. Huống hồ cô cũng rất biết quý trọng bản thân.
Nhưng việc anh quan tâm cô như vậy khiến cô rất vui.
Lê Tinh cong môi cười, nhìn anh nói: "Yên tâm đi, em sẽ đợi anh quay lại. Được rồi, mau đi đi."
Lục Huấn nhìn cô thật sâu, rồi xoay người đi về phía nhà vệ sinh công cộng cách đó không xa.
Tòa nhà bách hoá số một là công trình thương mại đầu tiên được xây dựng tại đây. Khi đó, hệ thống đường ống ngầm của thành phố vẫn chưa hoàn thiện, để tránh tình trạng ô nhiễm và mùi hôi, nhà vệ sinh công cộng được đặt bên ngoài, cách nơi họ đỗ xe khoảng 100 mét về phía dải cây xanh. Khu vực này có cây lớn che bóng, nên nếu bọn buôn người muốn ra tay, nhà vệ sinh chắc chắn là lựa chọn đầu tiên của chúng.
Lê Tinh nhìn về hướng Lục Huấn vừa rời đi, sau đó quay lại đứng ở rìa đám đông quan sát. Lúc này, gã đàn ông trung niên đen gầy rõ ràng đã mất kiên nhẫn vì bị nhân viên của bách hoá làm phiền. Gã cúi mắt, xoay người, chạm nhẹ vào đứa trẻ rồi ra hiệu bằng tay, ám chỉ: "Đến lúc đi rồi."
Đứa trẻ với đôi mắt vô hồn khẽ động, từ từ đứng dậy. Nó đã quỳ quá lâu, khi đột ngột đứng lên, đôi chân không kiềm chế được mà run rẩy. Dù vậy, khuôn mặt nó vẫn giữ nguyên vẻ ngây dại, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía nhà vệ sinh.
Khi đứa trẻ rời đi, phần lớn ánh mắt trong đám đông đều dõi theo nó. Chính lúc đó, Lê Tinh chú ý thấy một vài bóng người rời khỏi đám đông, trong đó có một người đang đi về phía nhà vệ sinh.
Đó là một người phụ nữ trung niên tầm vóc trung bình, khoảng hơn 30 tuổi. Ả ta để tóc dài, rẽ ngôi giữa theo kiểu cũ, mặc áo sơ mi màu xanh lam nhạt, quần dài màu đen và đi giày vải. Khuôn mặt trông rất thật thà hiền lành.
Liệu có phải ả ta không? Lê Tinh không dám chắc.
"Ơ, thằng bé đó đi đâu vậy? Nó nhỏ thế này, nhỡ bị lạc thì sao?"
Thấy đứa trẻ rời đi, chú Trương - nhân viên bảo vệ của bách hoá số một - thoáng sững người rồi nhanh chóng lên tiếng. Nhưng gã đàn ông đen gầy cứ giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục ra hiệu cho đám đông, rồi di chuyển chiếc thau inox đựng tiền, ngụ ý muốn mọi người quyên góp thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-109.html.]
Hành động đó chẳng khác nào khiêu khích. Chú Trương là nhân viên bảo vệ của bộ phận an ninh, tính tình được xem là hiền nhất trong đội, nhưng bị đối xử như vậy, sắc mặt chú cũng trở nên khó coi:
"Cậu làm gì thế hả? Tôi nói với cậu cả buổi, dù không hiểu thì cậu cũng phải phản hồi lại chứ. Cái kiểu lờ người khác đi thế này là sao? Với lại, thằng bé đó rốt cuộc có phải con cậu không? Nó bị thương nặng thế, đi mất rồi mà cậu cũng không quan tâm? Dù nó có đi vệ sinh, cậu cũng phải đi theo chứ?"
"Cậu rốt cuộc là người như thế nào? Thôi, tôi thấy số tiền cậu xin được cũng không ít rồi..."
Nói rồi, chú Trương dùng chân đá nhẹ vào chiếc túi vải cũ kỹ bên cạnh gã đàn ông trung niên. Trước đó, số tiền xin được đã đầy chiếc thau inox, nhưng gã lén chuyển hết vào túi vải này. Cú đá của chú Trương không mạnh nhưng vẫn làm rơi ra vài tờ tiền.
Gã đàn ông đen gầy lập tức thay đổi sắc mặt, đôi mắt lóe lên tia nhìn hung ác.
Đó là ánh mắt như muốn g.i.ế.c người, khiến người khác run sợ. Lê Tinh từng thấy ánh mắt đó khi bọn buôn người định thủ tiêu cô. Tay cô siết chặt lại, khi thấy chú Trương định thực hiện biện pháp mạnh để ép gã thu dọn đồ đạc, cô quyết định bước ra.
"Chú Trương, ở đây có chuyện gì thế ạ?"
Hôm nay Lê Tinh hẹn với Lục Huấn đi bắt cá, cô mặc một chiếc áo sát nách màu kem sọc ngang và quần short lưng cao màu kaki nâu. Vì không có giày bệt, cô phối cùng một đôi giày đế bánh mì màu nâu nhạt. Do sáng nay tắm hơi trễ, tóc cô không kịp tết, đành buộc lỏng phần tóc xoăn xù bằng một dây buộc tóc có nơ, để vài sợi tóc mai rơi nhẹ bên tai.
Trang phục đơn giản là thế, nhưng một mỹ nhân dù khoác bao tải cũng vẫn đẹp. Trên người cô thoang thoảng hương thơm thanh nhã, giọng nói lại trong trẻo dễ nghe.
Khi cô xuất hiện, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô. Ánh mắt của gã đàn ông buôn người lại càng sáng lên, gã liếc qua đám đông bên cạnh, ánh mắt thoáng hiện vẻ tiếc nuối vì chưa kịp "chộp" được con mồi.
"Tinh Tinh? Sao con lại đến đây? Đến thăm chú hai hả?"
Chú Trương là nhân viên bảo vệ lâu năm của bách hoá số một, từ khi chú hai Lê Vạn Phong chuyển công tác đến đây, chú Trương đã quen biết gia đình cô. Chú từng thấy cô đi cùng chú hai vài lần, lại biết cô là cháu gái của Lê Vạn Phong. Sau khi chữa khỏi tật nói lắp, tính cách cô càng hoạt bát dễ gần, thường hay chia đồ ăn vặt mỗi khi gặp chú. Vì vậy chú Trương có ấn tượng rất tốt về cô, giọng nói cũng rất ôn hòa lịch sự.
"Hôm nay không phải ạ. Con chỉ đi dạo thôi. Chú Trương, ở đây xảy ra chuyện gì thế? Có gì khó khăn sao ạ?" Vừa hỏi, Lê Tinh vừa liếc qua tấm bảng giấy đặt dưới đất.
"Ài, người này là người câm điếc, vừa không nghe được vừa không nói được. Con trai cậu ta cũng thế. Con cậu ta lại bị bỏng rất nặng, toàn thân đầy vết thương. Nhà không có tiền chữa trị nên phải viết bảng ra đây xin tiền. Lúc đầu chú thấy thương nên để hắn đứng xin ở đây một lúc, nhưng giờ thì hay rồi, đuổi cũng không chịu đi."
Chú Trương vừa nói vừa tỏ vẻ bực tức. Lê Tinh thì cố ý kéo dài thời gian chờ Quý Viễn Dương đến. Theo ước tính, anh ấy cần khoảng 10-15 phút để đến nơi, thời gian đó cô cần kéo dài thêm. Vì vậy cô không ngắt lời chú Trương, mà chăm chú lắng nghe chú ấy kể.