Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 108

Cập nhật lúc: 2025-06-26 01:39:02
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lê Tinh sợ chậm trễ sẽ lại có thêm đứa trẻ gặp nguy hiểm. Cô vội vàng nói rồi giằng tay ra khỏi Lục Huấn, chạy xuống xe.

Lục Huấn lập tức đuổi theo.

Nhân viên bách hóa lúc này đã bắt đầu đuổi người. Trước đó họ không can thiệp vì bận giữ trật tự, thêm nữa "hai bố con" này trông thật đáng thương, nói là cần tiền thuốc men chữa trị cho đứa trẻ. Nhưng giờ đã gần hai tiếng trôi qua, người qua đường cũng không phải quá nghèo khó, tiền chắc chắn đã đủ. Nếu không mau đưa trẻ đi chữa trị mà tiếp tục ở đây, sẽ dễ dẫn đến hỗn loạn.

Họ vừa tổ chức một cuộc họp sau vụ giẫm đạp ở cửa hàng bách hóa khác vào tuần trước. Họ không thể để sự cố tương tự xảy ra ở đây.

"Mọi người đã ở đây từ bảy rưỡi sáng, giờ là hơn chín rưỡi rồi. Hai tiếng đủ để xin được tiền thuốc. Đừng làm lỡ việc chữa trị của đứa trẻ, đưa nó đi bệnh viện mau." Một nhân viên khuyên nhủ, vẫn giữ thái độ lịch sự.

Gã đàn ông gầy gò, đen nhẻm kia chỉ không ngừng ra hiệu bằng tay, như thể không hiểu lời nói của họ.

Nhân viên thấy vậy càng sốt ruột. Họ bèn lấy giấy bút viết ra để giải thích.

Gã đàn ông nhìn chữ rồi lắc đầu, ra hiệu rằng mình không biết chữ, tiếp tục dùng tay ra dấu.

Thấy vậy, bước chân của Lê Tinh chững lại, sắc mặt cô tái đi.

Cô từng bị điếc ba năm, cũng học ngôn ngữ ký hiệu suốt ba năm ấy. Sau này thính giác hồi phục, cô vẫn không bỏ ngôn ngữ ấy. Thỉnh thoảng theo mẹ đến các trung tâm bảo trợ l.à.m t.ì.n.h nguyện, cô cũng giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu với những người khiếm thính ở đó.

Vừa nhìn, cô đã hiểu ngay gã đàn ông kia đang "nói" gì: "Thằng ngu, tao không đi, mày muốn làm gì? Nếu mày chọc giận tao, tao sẽ xử mày khi rời đi!"

Rồi gã còn ra hiệu với ai đó trong không trung một câu:

[Gần được rồi đấy, mày với thằng nhóc vào nhà vệ sinh nữ chọn một đứa xinh xắn vào. Đợi mày xong việc, thằng nhóc quay lại, tao nghĩ cách kiếm thêm hai đứa nữa, rồi chúng ta chuồn].

Lục Huấn đi theo Lê Tinh, phát hiện cô nhìn chằm chằm gã đàn ông trung niên đen gầy đang giơ tay múa chân, sắc mặt biến hóa, anh nắm tay cô hỏi: "Làm sao vậy, đừng sợ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-108.html.]

Lòng bàn tay mát lạnh, hơi ướt đẫm mồ hôi của cô được bao bọc trong bàn tay rộng lớn ấm áp của anh, Lê Tinh cuối cùng cũng thấy yên tâm hơn. Cô quay sang nhìn Lục Huấn, sau đó khẽ cử động ngón tay, viết chữ lên lòng bàn tay anh.

Bình thường người ta viết chữ lên lòng bàn tay rất khó để nhận ra ngay được, nhưng Lục Huấn từng tham gia một nhiệm vụ bí mật trong quân đội, anh được huấn luyện đặc biệt về giác quan. Tốc độ viết chữ của Lê Tinh cũng không nhanh, anh chỉ cần tập trung một chút là có thể nhận ra nội dung cô viết.

[Ngôn ngữ ký hiệu, đồng bọn, nhà vệ sinh nữ, ra tay, phụ nữ trẻ em, anh đi nhé? Em ở lại canh chừng].

Từng chữ hiện lên trong đầu anh, rồi ghép thành một câu hoàn chỉnh, Lục Huấn dần cau mày, cúi đầu nhìn vào ánh mắt tha thiết của Lê Tinh, anh không lập tức đáp lại.

Anh từng là quân nhân, dù đã cởi bỏ bộ quân phục nhưng cũng chưa bao giờ quên thân phận của mình. Bình thường gặp chuyện bất bình anh đều sẽ ra tay, chuyện này anh càng không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng anh không thể để cô một mình ở đây đối phó với tên buôn người tàn ác kia.

Nếu để gã chạy thoát, sau này anh có thể huy động toàn bộ lực lượng để truy bắt gã. Nhưng nếu để cô ở lại trải qua những điều nguy hiểm, cả đời này anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.

Lê Tinh nhìn thấy anh nhíu mày, liền biết anh đã nhận ra thông điệp mà cô cố tình truyền đạt. Lại thấy ánh mắt anh dừng lại trên người cô đầy do dự, cô đoán rằng anh không phải không muốn lo chuyện này, mà chỉ là không yên tâm để cô ở đây một mình. Anh sợ cô xảy ra chuyện.

Nhưng đây là cách giải quyết tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra. Qua lời của gã đàn ông trung niên, có thể xác định rằng tổng cộng có ba người, bao gồm cả đứa trẻ kia. Đồng phạm có lẽ là một người phụ nữ, nhưng trong đám đông có đến hơn nửa là phụ nữ, không thể nào xác định được chính xác là ai.

Để tránh việc bỏ sót bất kỳ ai, chỉ còn cách để cô và Lục Huấn chia ra hành động.

Cô ở đây trông chừng gã đàn ông trung niên, đợi Quý Viễn Dương đến. Còn Lục Huấn sẽ đến khu vực nhà vệ sinh để bắt người phụ nữ kia, tiện thể khống chế luôn đứa trẻ.

Lục Huấn từng là quân nhân, thậm chí còn từng đạt giải quán quân trong cuộc thi quân sự. Anh thừa khả năng bắt giữ một người phụ nữ và một đứa trẻ, hơn hẳn cô - người chỉ học vài chiêu tự vệ từ anh ba.

Vấn đề duy nhất là làm thế nào để khiến anh đồng ý.

Sau một thoáng căng thẳng, Lê Tinh nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Anh cần đi vệ sinh không? Không sao đâu, cứ đi đi, em ở đây đợi anh về, không đi đâu xa đâu."

Cô không để anh có cơ hội phản bác, nói xong liền dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào lòng bàn tay anh, nháy mắt một cái: "Không yên tâm về em sao? Yên tâm đi, đông người thế này, em không lạc đâu."

Loading...