Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 107

Cập nhật lúc: 2025-06-26 01:38:59
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hơn hai năm trước, Lục Huấn vẫn đang đau đầu vì tiền xăng dầu cho tàu đánh cá, vì cơm áo gạo tiền của anh em dưới trướng. Anh có đọc báo nhưng thường đọc tin tức về chính trị, kinh tế, ít đọc những tin tức như vậy của địa phương. Dù có đọc, anh cũng không nhớ rõ nên không có ấn tượng gì.

Ớ Hậu Quê

"Anh không rõ lắm, sao vậy? Em quen gia đình đó sao?"

"Không phải quen, chỉ là hôm đó em đưa Thiên Tứ đến công viên thiếu nhi chơi, chúng em gặp họ. Nó cũng giống Thiên Tứ, tóc xoăn, lại còn rất giống nhau, da trắng, mắt to, chỉ là nó không thích nói chuyện. Mẹ nó nói nó bị tự kỷ, bình thường chỉ chơi một mình, cũng không nói chuyện, người nhà nói chuyện với nó đều phải dùng ngôn ngữ ký hiệu."

"Nhưng thật ra nó nói chuyện bình thường, đầu óc cũng không có vấn đề gì. Hôm đó, có lẽ nó thấy Thiên Tứ giống mình nên nhìn Thiên Tứ mấy lần. Mẹ nó mừng lắm, đến nhờ chúng em chơi cùng nó. Thiên Tứ với ai cũng có thể làm bạn, nhìn thấy một người anh trai giống mình, lại còn mặc đồ giống mình, nó vui vẻ đồng ý ngay."

"Nhưng đứa trẻ đó không hứng thú với trò chơi nào, cũng không cười. Lúc đó Thiên Tứ mới bốn tuổi, cứ nói chuyện với nó mà nó không để ý, Thiên Tứ hơi buồn nên không muốn chơi nữa. Hôm đó là tháng mười, trời vẫn còn nắng, em sợ Thiên Tứ bị phơi nắng nên định đưa nó về nhà. Sau đó chúng em ra khỏi khu vui chơi, thấy có người đang ăn xin trên quảng trường, là một đứa trẻ câm điếc khoảng sáu bảy tuổi..."

Chuyện này đã qua hơn hai năm, gần ba năm rồi, nhưng Lê Tinh vẫn nhớ như in. Hôm đó cũng là một ngày nắng đẹp, công viên thiếu nhi có rất đông trẻ em, cô thấy có nhiều người vây quanh chỗ đó, nên theo bản năng nhìn thêm hai lần. Rồi cô nhìn thấy đứa trẻ câm điếc đó. Đứa trẻ bị cụt một chân, như thể bị cắt cụt, chỉ còn một đoạn xương nhô ra, trên mặt còn có một vết sẹo.

Khi Lê Tinh chín tuổi, cô từng gặp nguy hiểm và suýt bị bán đi trong một vụ buôn người. Cô tận mắt chứng kiến những kẻ buôn bán đó bàn bạc trước mặt mình. Chúng nói rằng nếu không thể bán được những đứa trẻ như cô – vừa câm vừa điếc – thì sẽ huấn luyện chúng để sau này đi lừa gạt người khác, hoặc bắt cóc thêm những đứa trẻ bình thường. Nếu không nghe lời, chúng sẽ bẻ gãy tay chân để biến các em thành kẻ ăn xin trên đường phố, đồng thời còn dùng làm mồi nhử cho những đứa trẻ khác.

Sau đó cô được cứu thoát. Kể từ đó, khi nhìn thấy những người khuyết tật hay câm điếc trên đường, cô luôn giữ khoảng cách vì lo sợ họ có thể là một phần của đường dây buôn người. Đã có hai lần cô hoảng sợ đến mức báo cảnh sát, nhưng sau cùng đều chứng minh là hiểu lầm.

Nhưng ngày hôm ấy, trực giác của Lê Tinh đặc biệt nhạy bén khi cô cảm thấy có điều bất thường với một đứa trẻ đang xin ăn. Cả một quảng trường rộng lớn, nhưng chỉ có một cậu bé câm điếc và chân què ngồi đó. Cậu bé đến đây bằng cách nào? Suy đi tính lại, cô thấy mọi chuyện không ổn.

Phản ứng đầu tiên của cô là gọi điện báo cảnh sát. Nhưng ở khu vực bên ngoài công viên trẻ em lại không có bốt điện thoại công cộng. Lê Tinh lo lắng, bèn dẫn theo Thiên Tứ quay ngược lại khu bảo vệ của công viên để tìm điện thoại. Không may là lúc ấy, bác bảo vệ đã đi vệ sinh vì đau bụng, khiến cô lại phải tìm đến khu vui chơi để nhờ nhân viên hỗ trợ. Nhưng công viên lúc đó quá đông, nhân viên đều bận rộn, không ai rảnh để nghe cô nói hết câu chuyện. Cô nói được vài câu đã bị họ ngắt lời, chưa kịp giải thích thêm thì người ta đã đi làm việc khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-107.html.]

Không còn cách nào khác, cô đành quay lại phòng bảo vệ. Lần này, bác bảo vệ đã trở về. Nghe cô nói đến chuyện buôn người, bác bảo vệ ban đầu tỏ ra sợ hãi. Nhưng khi biết đó chỉ là một đứa trẻ, lại còn câm điếc và què chân, bác liền tỏ vẻ không muốn dính líu. Những gì Lê Tinh kể: rằng đứa trẻ có thể bị bọn buôn người khống chế để đi ăn xin, bác chưa từng nghe đến. Bác nghĩ cô đang quá lo xa.

Thời gian đó những người ăn xin trên phố không hiếm, có người còn mắc chứng lùn bẩm sinh. Nhưng Lê Tinh khẳng định chắc chắn đó là một đứa trẻ chứ không phải người lớn bị lùn. Bác bảo vệ vẫn không tin, cuối cùng cô đành thuyết phục ông cho mượn điện thoại để tự mình gọi cảnh sát. Bác bảo vệ lo cô sẽ lãng phí nguồn lực cảnh sát nên không đồng ý. Mãi đến khi nghe cô bảo sẽ chỉ gọi cho anh trai - người đang làm cảnh sát – bác mới miễn cưỡng đồng ý.

Có được điện thoại, việc đầu tiên cô làm là gọi đến văn phòng của Quý Viễn Dương. Những năm qua, vì từng gặp những người khuyết tật hay câm điếc trên đường, cô đã gọi cho anh không ít lần. Dù đôi khi chỉ là hiểu lầm, nhưng cũng có một số trường hợp nhờ đó mà những người vô gia cư được đưa vào trung tâm bảo trợ, không còn phải chịu cảnh đói rét dưới gầm cầu.

Lần đó khi nhận được điện thoại của cô, Quý Viễn Dương nghĩ đây cũng là một trường hợp tương tự, nên không vội vàng. Anh xử lý xong công việc của mình rồi mới từ từ đến. Còn Lê Tinh, sau khi gác máy, ra ngoài công viên thì phát hiện đứa trẻ kia đã biến mất.

Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, cô vội quay lại phòng bảo vệ để gọi cho Quý Viễn Dương lần nữa, nhưng không ai nghe máy. Đến lúc Quý Viễn Dương đến nơi, hệ thống loa của công viên đã phát thông báo về một đứa trẻ mất tích. Chính là đứa trẻ mà họ vừa thấy trước đó.

"Chuyện đó đến giờ em vẫn rất áy náy. Nếu khi ấy em không chần chừ quá lâu, gọi anh ấy sớm hơn, hoặc những năm đầu sau khi gặp chuyện, em không cứ nhìn thấy người câm điếc là nghĩ đến buôn người mà báo anh ấy, thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Có lẽ anh ấy đã đến kịp, và đứa trẻ ấy sẽ không bị bắt đi..."

Lê Tinh đang nói, nhưng đột nhiên cô nhìn thấy một nhân viên ở cửa hàng bách hóa đang tiến về phía "bố con" nọ. Mặt cô tái đi: "Hỏng rồi!"

Lục Huấn nhíu mày: "Hỏng gì cơ?" "Nhân viên bách hóa đang đuổi người."

Lê Tinh nói xong liền mở cửa xe định xuống, nhưng Lục Huấn nhanh tay giữ lấy cổ tay cô: "Em định làm gì?"

"Nếu nhân viên đuổi họ, bọn chúng sẽ nhanh chóng hoàn thành mục tiêu rồi rời đi. Lần này em nhất định không thể để chúng chạy thoát."

"Để anh, em ngồi trong xe đi." Lục Huấn không chút do dự. Biết rõ người kia có thể là kẻ buôn người, chưa kể xung quanh có thể còn đồng bọn, anh không đời nào để cô mạo hiểm.

"Anh không được đâu. Nhân viên bách hóa ở đây rất cứng rắn, họ sẽ không nghe lời anh. Em xuống thì hợp lý hơn, vì họ đều biết em." Ớ Hậu Quê

Loading...