"Ừm, trên xe, sao vậy?"
Lục Huấn thấy Lê Tinh cau mày nhìn chằm chằm vào hai "bố con" ăn xin kia, liền nhận ra có gì đó không ổn, rồi cũng đưa mắt nhìn về phía đó.
Hai bố con đi ăn xin là chuyện hiếm thấy, đứa trẻ lại còn bị bỏng, trông càng đáng thương, dễ khiến người ta thương cảm đồng tình. Nhưng phản ứng của Lê Tinh lại toát lên vẻ cảnh giác và sợ hãi.
Lê Tinh định nói gì đó, nhưng lại chú ý đến những người qua lại xung quanh: "Lên xe nói, chúng ta đi lấy điện thoại, em cần dùng."
Lê Tinh nói với giọng hơi gấp gáp, vừa nói vừa nhìn về phía hai "bố con" ăn xin, lần này cô tập trung quan sát người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên liên tục ra hiệu xin tiền, khi chiếc loa bên cạnh phát ra tiếng rè rè chói tai, động tác ra hiệu của gã hơi khựng lại. Lê Tinh biến sắc, trong lòng càng thêm chắc chắn là mình đã đoán đúng, cô không nói thêm gì nữa, kéo Lục Huấn vội vã đi về phía bãi đỗ xe.
Lục Huấn không biết Lê Tinh đã phát hiện ra điều gì, anh hơi cau mày, bước nhanh theo cô.
Xe đỗ dưới gốc cây lớn ven đường ngoài quảng trường bách hóa tổng hợp số một. Hai người đi nhanh, Lê Tinh thậm chí còn chạy đi. Chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Lần đầu tiên, Lê Tinh không đợi Lục Huấn khởi động xe và bật điều hòa. Anh vừa mở cửa xe, cô đã chui vào ghế phụ. Mùi xăng xe hòa lẫn với mùi của đệm ghế bị nắng nóng hun phả vào mặt, khiến người ta buồn nôn. Cô nín thở, mở ngăn chứa đồ lấy điện thoại rồi nhanh chóng bấm số gọi.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng một người đàn ông: "A lô, tôi là Quý Viễn Dương."
Lê Tinh nắm chặt điện thoại, vội vàng nói: "Anh Viễn Dương, là em, Tinh Tinh đây. Anh còn nhớ vụ bắt cóc trẻ em ở công viên thiếu nhi hơn hai năm trước không?"
"Vụ bắt cóc trẻ em ở công viên thiếu nhi? Con trai Phạm Trường Hải? Sao có thể quên được, chính vì vụ đó mà đến giờ anh vẫn chưa được thăng chức..."
Giọng nói đầu dây bên kia cao vút, sau đó như nhớ ra điều gì, anh ta lại hỏi: "Tinh Tinh, sao em lại đột nhiên gọi điện thoại hỏi chuyện này?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-106.html.]
"Em lại phát hiện có người tàn tật đi ăn xin à? Em đừng làm bậy, gọi điện cho hội người khuyết tật hoặc trung tâm bảo trợ xã hội để họ liên hệ. Anh đã nói với em rồi, tuy vụ ở công viên thiếu nhi em đoán đúng, nhưng em không phải chuyên gia bắt người "
"Em nhìn thấy đứa trẻ bị bắt cóc đó rồi, ở quảng trường bách hóa tổng hợp số một, có hai bố con đang ăn xin!"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng động như ghế bị đổ: "Cái gì? Tinh Tinh, em nói em nhìn thấy đứa trẻ bị bắt cóc đó rồi?"
"Vâng, em chắc chắn là nó, tóc xoăn, đôi mắt to giống Thiên Tứ. Lúc trước chúng em đã gặp nhau một lần, mấy năm nay em vẫn giữ ảnh của nó trong túi, thỉnh thoảng lại lấy ra xem, chắc chắn không thể nhầm được!"
"Còn người đàn ông kia, ông ta có phản ứng với âm thanh, không phải bị câm điếc thật, chắc chắn có vấn đề!"
"Anh Viễn Dương, anh tin em đi, lần này chắc chắn em không nhầm đâu. Anh mau đến đây đi, đừng để muộn nữa. "
Lê Tinh vừa nói vừa hít một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ đây có thể nhìn thấy quảng trường, cũng có thể thấy rõ tình hình của hai bố con kia. Xung quanh hai bố con đó luôn có người, liên tục có người đi qua không đành lòng nên ném tiền lẻ vào bát.
Bên cạnh còn có mấy đứa trẻ đứng nhìn với vẻ tò mò. Cảnh tượng này giống hệt vụ việc ở công viên thiếu nhi năm xưa, khiến cô thấy lo lắng bất an.
"Được, được, anh đến ngay. Nhưng Tinh Tinh, em đang ở đâu mà gọi điện thoại cho anh? Đừng đi đâu đấy, em đang ở bách hóa tổng hợp số một đúng không? Đó là địa bàn của chú hai em, nhưng em đừng tự ý hành động, người đông như vậy..."
Quý Viễn Dương còn muốn dặn dò thêm, nhưng lại sợ nói thêm nữa thì thật sự muộn mất, cuối cùng anh ta vội vàng nói: "Tóm lại đợi anh đến, đừng manh động, đừng đánh rắn động cỏ!"
"Hai bố con đó là kẻ buôn người? Đứa trẻ đó em quen à?"
Lục Huấn đặt mấy túi đồ vào ghế sau, rồi đi đến ghế lái, nghe Lê Tinh nói chuyện điện thoại. Sau khi cúp máy, anh nhìn cô hỏi.
"Vâng."
Lê Tinh vẫn nhìn chằm chằm về phía hai bố con kia, tay vẫn cầm điện thoại, nghe Lục Huấn hỏi, cô theo bản năng đáp lại một tiếng. Hoàn hồn lại, cô quay sang nhìn anh, nghĩ ngợi một chút rồi giải thích thêm: "Anh có đọc báo không? Hơn hai năm trước, ở công viên thiếu nhi có một đứa trẻ bị lạc, bố mẹ nó còn đăng báo tìm kiếm."