Lần này, Lục Huấn còn tích cực hơn lần trước, không chỉ đi theo sau Lê Tinh để thanh toán. Nhiều món đồ Lê Tinh không định mua, ví dụ như thú nhồi bông, trong nhà đã rất nhiều rồi, mỗi tối cô đều bị chôn vùi trong đống thú bông, cô thật sự muốn kiềm chế bản thân. Các chị nhân viên chào mời, cô còn đang do dự không biết từ chối thế nào, thì anh đã tự chui đầu vào lưới, còn mang đồ đến cho cô xem.
"Tinh Tinh, chị nhân viên kia nói con thỏ màu hồng này là mới về, con ch.ó màu trắng là để dành riêng cho em, còn con gấu trúc này cũng là mẫu em từng muốn mua."
Lê Tinh: "..."
Lê Tinh thích quần áo, túi xách, giày dép đẹp, cũng rất thích thú nhồi bông, nhìn thấy là không thể không mua, hoàn toàn không cưỡng lại được.
Rồi đến chì kẻ mày, son môi, Lê Tinh thật sự bái phục, Lục Huấn lại còn để mặc chị nhân viên thử hết màu này đến màu khác lên mu bàn tay anh, rồi trình bày cho cô xem, để cô lựa chọn.
Bàn tay Lục Huấn rất đẹp, thon dài, khớp xương rõ ràng, dường như còn trắng hơn những chỗ khác trên người anh, là kiểu trắng lạnh. Màu son được thử lên mu bàn tay anh dù là màu cam, đỏ tươi, hay hồng phấn, hồng tím, đều khiến Lê Tinh "rung động".
Quan trọng là anh còn nói: "Chị nhân viên nói, màu hồng là màu mà các cô gái trẻ hiện nay thích nhất, da em trắng, tô lên chắc chắn sẽ đẹp. Màu đỏ tươi này có thể phối với chiếc váy đỏ em mua ở bách hóa tổng hợp số hai lần trước, cùng với đôi giày cao gót màu bạc..."
Cuối cùng, sau khi đi từ tầng một đến tầng ba, họ không gặp giám đốc Hạ, hai tay Lục Huấn lại đầy ắp đồ, Lê Tinh cũng xách theo mấy túi. Túi xách, giày dép, quần áo, thú nhồi bông, phụ kiện nhỏ, mỹ phẩm, son môi, chì kẻ mày,... đủ thứ lỉnh kỉnh, dường như chỉ cần là món đồ cô hay mua, thì không bỏ sót quầy hàng nào.
Lục Huấn còn kéo cô đến quầy vàng bạc đá quý. Vàng bạc đá quý còn lấp lánh hơn cả những hạt pha lê. Hơn nữa, tiệm vàng của bách hóa tổng hợp số một đã tồn tại gần trăm năm, mỗi sản phẩm đều được chế tác tinh xảo, khiến Lê Tinh hoa cả mắt.
Lục Huấn còn lấy từng chiếc vòng, dây chuyền mà anh thấy đẹp đeo lên cổ, lên tay cô, cứ nói lần này đi công tác ở Từ Thành không có thời gian bên cô, cũng không gọi điện thoại cho cô, nhất định phải bù đắp cho cô, còn nói đó là quà anh nên tặng cô khi từ Từ Thành trở về.
Lý do chính đáng như vậy, Lê Tinh không thể nào phản bác được. Đương nhiên cô cũng không muốn phản bác, làm sao có thể cưỡng lại những món đồ xinh đẹp này chứ? Cuối cùng, cô chọn một mặt dây chuyền hình khúc tre rất hợp với chiếc vòng tay anh tặng, lại mua thêm một sợi dây chuyền mảnh tinh xảo để phối, rồi cũng mua thêm một chiếc vòng tay cùng kiểu dáng.
"Hôm nay em lại mua nhiều đồ quá." Mua xong đồ, ra khỏi cửa hàng bách hóa, Lê Tinh nhìn mấy túi lớn trên tay Lục Huấn và mấy túi nhỏ trên tay mình, lý trí quay về, không khỏi thốt lên.
Lúc trước khi thấy cô chọn đồ, đôi mắt cô sáng lấp lánh hơn cả ngôi sao trên trời, anh đã biết cô thích nên cố ý nghĩ ra đủ lý do để mua, chỉ là sau hai lần này, anh cũng hiểu cô phần nào. Lúc này chắc chắn cô đang tính xem mình đã tiêu hết bao nhiêu tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-105.html.]
Cô giỏi tính toán, chỉ cần nhớ lại những món đồ đã mua là có thể tính ra, rồi bắt đầu thấy xót tiền.
Biết rõ trong lòng cô đang nghĩ gì, anh chuyển túi đồ sang một tay, tay kia nắm lấy tay cô, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Cũng bình thường, không nhiều lắm, đều là đồ em dùng được. Quần áo, giày dép, túi xách ở nhà em vốn ít, cần mua thêm."
Lê Tinh nhìn anh: "Nhưng em tiêu nhiều tiền quá." "Tiền kiếm ra không phải là để tiêu sao?"
Lời này đúng là không sai. "Nhưng em tiêu tiền của anh."
Lục Huấn khẽ nhướng mày liếc nhìn cô: "Anh là người yêu của em, của anh chẳng phải là của em sao?"
Anh vừa nói vừa cười, ánh mắt nhìn cô có chút ẩn ý, tim Lê Tinh đập nhanh hơn, cô hơi quay mặt đi lầm bầm đáp: "Sao có thể nói vậy được, người yêu là người yêu, chỉ có tài sản của vợ chồng mới là chung."
Lê Tinh nói nhỏ, ngoài quảng trường cũng rất ồn ào nhưng Lục Huấn đứng gần nên vẫn nghe thấy. Nụ cười trên mặt anh càng đậm, định nói gì đó, thì Lê Tinh bỗng dừng bước, nhìn chằm chằm vào chỗ đông người mà lúc trước họ đã chú ý trên quảng trường.
Lúc này đã hơn chín giờ, bách hóa tổng hợp số một tung ra thêm nhiều hàng khuyến mãi với giá rẻ hơn, mỗi quầy hàng còn có loa để thông báo số lượng hàng còn lại. Nhiều người đến bách hóa tổng hợp số một chủ yếu là vì những đợt khuyến mãi này, nên chắc chắn sẽ không bỏ lỡ. Những người đứng xem xung quanh không còn đông như trước, Lê Tinh có thể nhìn rõ tình hình bên trong.
Trong đám đông, một người đàn ông trung niên và một đứa trẻ đang quỳ dưới đất, trước mặt họ trải một tấm bìa cứng, trên đó viết mấy dòng chữ bằng bút đen, bên cạnh là một chiếc chậu inox méo mó.
Người đàn ông trung niên đen gầy dường như bị câm điếc, chỉ dùng tay ra hiệu liên tục. Nhưng Lê Tinh không chú ý đến người đàn ông trung niên đó, mà đang nhìn đứa trẻ bên cạnh.
Đứa trẻ trông khoảng năm sáu tuổi, đen nhẻm, gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương, mái tóc xoăn rối bù, ánh mắt lờ đờ. Trên người nó chỉ mặc một chiếc áo cộc tay bẩn thỉu đã bạc màu, để lộ nửa cánh tay, nửa eo, lưng và m.ô.n.g như bị bỏng, vết thương không được xử lý, đang lở loét mưng mủ.
"Điện thoại của anh để trên xe à?"
Lê Tinh nhìn chằm chằm đứa trẻ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mái tóc rối bù của nó, cô quay đầu hỏi Lục Huấn.