Có lẽ vì quá nhiều chuyện xảy ra vào đêm hôm trước, nên cả đêm đó Lê Tinh đều chìm trong những giấc mơ kỳ lạ, huyền ảo.
Ban đầu cô mơ thấy Bành Phương, vẫn là gương mặt hay mỉa mai châm chọc cô. Nhưng lần này, cô không còn bị nỗi băn khoăn về Quý Lâm níu chân, mạnh dạn đáp trả lại một cách sảng khoái.
Sau đó cô thấy Quý Lâm. Anh ta mang vẻ mặt đau khổ, nhưng điều làm cô ngạc nhiên là cô không còn cảm thấy khó chịu. Cô bình thản nói với anh ta rằng mọi chuyện đã qua, cô phải bước tiếp. Nói xong, cô vẫy tay tạm biệt anh ta, giống như cô đã tạm biệt chính quá khứ của mình.
Lê Tinh cảm thấy những giấc mơ này thật tuyệt. Khi tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng, cô tự nhủ: "Đúng vậy, sau này mình cũng phải làm như vậy." Rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Đến gần sáng, cô lại mơ một giấc mơ khác. Lúc tỉnh dậy, cả người đang vùi trong đống gấu bông mềm mại, toàn thân mồ hôi đầm đìa như vừa bước ra khỏi nước, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, môi dưới bị cắn chặt đến hằn sâu.
Đã rất lâu rồi cô không mơ kiểu này, ngay cả những lần trước đây giấc mơ cũng chưa bao giờ rõ ràng đến thế. Nhưng lần này tất cả đều vô cùng chân thực: bàn tay nóng hổi thô ráp đặt sau gáy cô, đôi môi nóng bỏng, chiếc lưỡi ướt át... Ngón tay thon dài, hơi chai nhẹ vuốt ve cổ và tai cô từng chút một, khiến cả người cô tê dại, khuôn mặt người đàn ông trong mơ lại rõ ràng đến bất ngờ.
Đó chính là khuôn mặt điển trai của Lục Huấn.
Hình ảnh hai cơ thể quấn lấy nhau lướt qua trong đầu, Lê Tinh ôm chặt con gấu trúc nhỏ lăn một vòng, vùi mặt vào đống gấu bông rồi cọ cọ. Trời ơi, cô thật sự... thật sự quá xấu hổ!
Vừa thẹn thùng vừa bối rối một lúc lâu, tiếng chuông đồng hồ sắt ở đầu giường lại vang lên lần thứ hai. Lê Tinh giật mình ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nhận ra đã hơi trễ, cô lập tức bật dậy, cầm lấy bộ quần áo đã chọn từ tối qua rồi chạy vào phòng tắm.
Lục Huấn nói sẽ đến đón cô lúc bảy giờ rưỡi và bảo cô không cần ăn sáng. Dù cô đã đặt chuông dậy lúc bảy giờ, nhưng thời gian đó không đủ để cô tắm rửa buổi sáng. Vội vã sửa soạn xong, xách túi chạy xuống lầu thì đồng hồ trong phòng khách vừa kêu bảy giờ rưỡi.
Lê Tinh nhìn đồng hồ, không muốn để Lục Huấn chờ lâu, liền nhanh chóng chào gia đình: "Mẹ, bố, anh cả, chị dâu, anh hai, chị hai, con hẹn với Lục Huấn đi ăn sáng, con đi trước nhé!" Nói xong, cô vội chạy ra ngoài.
Thẩm Phương Quỳnh gọi theo một tiếng, nhưng âm thanh của cánh cổng sắt đã át mất, cô không nghe thấy.
Chạy một mạch ra cổng, Lê Tinh nghĩ mình sẽ phải đứng đợi ở cổng nhà máy. Nhưng vừa bước ra khỏi con đường nhỏ dẫn ra sân nhà họ Lê, cô đã thấy chiếc xe của Lục Huấn đỗ ở con đường ngả ba gần bồn hoa.
Anh mặc áo thun trắng đơn giản, phối với quần dài đen, đứng dựa vào xe. Đối diện anh là Lê Hà Dương, người đang chuẩn bị đi thu mua phế liệu. Không biết Lê Hà Dương nói gì nhưng nụ cười trên mặt Lục Huấn bỗng sững lại. Lê Tinh khựng bước, sau đó nghe thấy anh cười đáp: "Được rồi, tôi biết rồi. Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, lần sau tôi sẽ chú ý."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-101.html.]
"Ừ, anh nhớ kỹ là được."
Lê Hà Dương đặt một chân lên bàn đạp xe ba bánh, chân kia chạm đất. Thấy Lục Huấn đáp lại rất nhã nhặn, cậu hài lòng cất tiếng cười lớn, cúi đầu nhìn đồng hồ điện tử đeo trên tay.
"Đã bảy giờ rưỡi rồi. Không kịp nữa, em phải đi đây, không nói chuyện với anh nữa. Nhớ chăm sóc tốt cho cô Út em nhé!" Lê Hà Dương trợn to mắt kêu lên, đội chiếc mũ cỏ lên đầu, vội đạp xe đi. Chiếc xe lao đi nhanh như lắp động cơ, chẳng mấy chốc đã khuất ở góc đường, tạo ra một chút dáng vẻ nghiêm túc khi làm việc.
Lê Tinh nhìn thấy cũng cảm thấy hài lòng, trên mặt thoáng hiện một nụ cười.
Lục Huấn thu ánh mắt lại, nhìn qua liền thấy cô đứng dưới bóng cây với nụ cười nhẹ trên môi, anh nở nụ cười nhìn cô hỏi: "Ra rồi à?"
"Ừm. Anh vừa nói chuyện gì vậy?" Lê Tinh khẽ đáp, bước nhanh hai bước đến bên cạnh anh. Ớ Hậu Quê
"Nói chuyện gì à?" Nghe câu hỏi, ánh mắt Lục Huấn bất giác rơi xuống đôi môi cô. Qua một đêm, những vết hằn đỏ từ răng và môi cô tối qua đã biến mất.
Thế nhưng sáng nay khi tắm, hình ảnh trong giấc mơ liên tục tái hiện trong đầu khiến cô xấu hổ không thôi. Cô không tự chủ mà mím môi, hơi nóng bốc lên, đôi môi đỏ hồng hơn nhờ lớp son dưỡng nhẹ trông càng thêm căng mọng quyến rũ.
Hầu kết của Lục Huấn khẽ động, ngọn lửa mà anh dập tắt bằng nước lạnh buổi sáng lại trỗi dậy. Ánh mắt anh tối sầm, dần dần trở nên nóng bỏng mang theo chút lửa cháy.
Ánh mắt như vậy, Lê Tinh không còn xa lạ sau chuyện tối qua. Mặt cô hơi nóng, lập tức quay đi không dám nhìn anh, chỉ vội hỏi lại: "Anh vẫn chưa trả lời em đấy. Đã nói gì mà cuối cùng còn phải dặn dò?"
Bị cô truy hỏi, anh không thể không trả lời. Lục Huấn khẽ rũ mắt nhẹ giọng nói: "Cậu ấy hỏi anh tối qua đưa em đi ăn ở đâu, còn bảo lần sau đừng gọi món cay quá, làm môi em sưng hết lên."
"Nó nói vậy thật à?" Lê Tinh ngẩn người, sau khi hiểu ra thì càng thêm bối rối. Nghĩ đến việc tối qua cô luống cuống đẩy anh ra ngoài, lòng cô càng xấu hổ, gò má vốn đã ửng hồng sau khi tắm giờ đỏ bừng như m.á.u nhỏ xuống.
"Em... Tối qua..."
"Là lỗi của anh." Lục Huấn kéo tay cô, ánh mắt trầm ngâm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, nghiêm túc xin lỗi: "Anh không kiềm chế được bản thân, hành động thiếu suy nghĩ mà không để ý đến hoàn cảnh."