THẬP NIÊN 90 CÔ VỢ TIÊU XÀI HOANG PHÍ LÀM CHỦ CUỘC CHƠI - Chương 100
Cập nhật lúc: 2025-06-25 09:43:28
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Huấn đặt cốc nước xuống, nhìn Vũ Tiến: "Anh Tiến, hiện tại thủy sản vẫn là nguồn sống chính của chúng ta. Hôm nay Thường Hùng có thể sai người đến trại bỏ thuốc độc, ngày mai gã có thể cho xe đến đổ xăng đầu độc cả làng, thậm chí ra tay trên tàu cá của chúng ta."
"Gã làm việc tàn nhẫn không có điểm dừng, trước đây Vạn Gia Bảo không phải đối thủ của gã, sau này càng không phải. Chỉ có Kim Bưu mới có thể đấu với gã, nhưng Kim Bưu là người như thế nào, tôi đã tiếp xúc hai lần rồi, không thấy thỏ không thả chim ưng, không có lợi ích đủ lớn, hắn sẽ không ra tay đối phó với Thường Hùng."
"Tôi định nhường toàn bộ phần của chúng ta và của Thường Hùng bên thép phế liệu cho Kim Bưu."
"Huấn Tử!" "Tam Xuyến!"
Vừa nghe Lục Huấn nói xong, Vũ Tiến và Thuận Tử đồng thời gọi tên anh. Lục Huấn hơi cụp mắt, khẽ nhếch môi: "Hai phần lợi nhuận này, cộng thêm việc Vạn Gia Bảo sắp rút lui, đủ để hắn dốc toàn lực đè bẹp Thường Hùng."
Vũ Tiến và Thuận Tử lập tức im bặt. Tam giác thế chân vạc, hai hổ tranh đấu, chỉ cần thế chân vạc mất đi, hổ tất tranh giành. Lục Huấn muốn nhân cơ hội Vạn Gia Bảo rút lui để làm một cú lớn.
Vì vậy, lúc trước khi nghe thấy Hắc Tam nói, anh không hề lo lắng.
"Vậy sau này chúng ta không làm ăn thép phế liệu nữa à?" Thuận Tử không nhịn được hỏi.
Thép phế liệu thật sự là ngành hái ra tiền, chỉ cần mua đi bán lại còn dễ dàng hơn cả điện máy và thủy sản, giống như cái bát vàng, từ bỏ thì đúng là tiếc thật.
"Làm chứ, sao lại không làm."
Lục Huấn cười cười: "Kim Bưu dù có bản lĩnh đến đâu, một mình hắn cũng không thể nuốt trọn Ninh Thành. Thường Hùng không còn nữa, hắn nhất định phải lôi kéo người mới vào cuộc. Chúng ta còn có nguồn hàng từ ông lão kia, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu."
"Có lý!"
Vũ Tiến không nhịn được cười lớn, anh ta cầm chai rượu trên bàn rót đầy cốc rồi uống cạn: "Được, nghe theo cậu. Lần này coi như trả công cho Kim Bưu giúp chúng ta dẹp yên Thường Hùng, sau này chúng ta lại kiếm tiền."
Thuận Tử nhìn Vũ Tiến rồi nhìn Lục Huấn. Anh ta thường nghe theo chỉ thị làm việc, không hiểu rõ lắm về những chuyện này. Hai người kia đã quyết định rồi, anh ta cũng nói: "Vậy cứ làm như thế đi, trước tiên xử lý lão già họ Thường kia đã."
"Nhưng mà Tam Xuyến, cậu thật sự định đụng vào nhà bỏ hoang à? Tôi thấy lão Thái kia có vẻ hơi xui xẻo. Cậu xem, ông ta hợp tác với anh em bên nhà vợ buôn bán điện máy: thất bại; hợp tác với Vạn Gia Bảo làm thép phế liệu: Vạn Gia Bảo cũng sắp sập..."
Mẹ Thuận Tử là Minh Tâm Liên, một người rất mộ đạo Phật, khác với kiểu vừa niệm Phật vừa mắng người của Lục Kim Xảo, bà ấy rất thành tâm, năm nào cũng đến chùa ở một thời gian. Thuận Tử chịu ảnh hưởng của mẹ nên cũng hơi mê tín. Anh ta nghĩ đến lão Thái, người đàn ông hào phóng nhưng đen đủi kia, có chút lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-co-vo-tieu-xai-hoang-phi-lam-chu-cuoc-choi/chuong-100.html.]
Nhưng anh ta vừa nói xong, Lục Huấn còn chưa kịp lên tiếng, Vũ Tiến đã rót cho anh ta một cốc rượu: "Uống rượu của cậu đi. Tôi với Huấn Tử mệnh cứng, Diêm Vương nhiều lần không thèm bắt, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Hiện tại chúng ta đang mượn gió bẻ măng, đông không sáng tây sáng, kiểu gì cũng kiếm ra tiền, cứ làm như thế đi. Nếu thật sự làm theo ý tưởng của Huấn Tử, Hồng Thái Dương chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp Ninh Thành. Đến lúc đó, chỉ cần tập trung làm tốt mảng điện máy là chúng ta không lo thiếu tiền tiêu."
Mấy năm nay tình hình bên ngoài ngày càng loạn, Vũ Tiến suốt ngày chạy vạy bên ngoài, tối đến cũng không dám ngủ yên. Nếu có một ngành nghề kinh doanh ổn định, thu nhập lâu dài, anh ta có thể buông bớt những công việc phải chạy chọt bên ngoài, ai mà chẳng muốn ngày ngày ở nhà với vợ con.
Lục Huấn nhìn Vũ Tiến: "Anh Tiến, chuyến này anh đi lâu rồi, chuyện còn lại tôi sẽ đi nói chuyện với Kim Bưu. Mấy ngày nay cứ ở nhà với chị dâu và Cát Cát đi, hôm trước Cát Cát còn hỏi tôi đòi bố đấy."
Vũ Tiến nhấp một ngụm rượu, cười nói: "Nó hỏi cậu đòi bố là đúng rồi, chính cậu bảo tôi đi miền Bắc mà, không hỏi cậu thì hỏi ai. Không cần cậu nói, tôi cũng định giao chuyện còn lại cho cậu rồi. Tôi sẽ giúp cậu trông coi trại nuôi trồng, hết thời gian cấm đánh bắt lại bận rộn ngay."
"À đúng rồi, Thuận Tử nói mai cậu định dẫn đối tượng xem mắt đến xem bắt cá? Nghe nói quen nhau nửa tháng rồi? Không tệ, cuối cùng cậu cũng biết tìm hiểu rồi đấy. Trước đây tôi còn lo cậu cứ ở vậy, kiếm nhiều tiền thế mà không có ai tiêu."
Kiếm nhiều tiền thế mà không có ai tiêu.
Trong đầu Lục Huấn hiện lên hình ảnh Lê Tinh ở cửa hàng bách hóa, tay xách túi lượn lờ từ quầy này sang quầy khác như con bướm. Anh cụp mắt cười: "Bây giờ có rồi."
Nhớ đến việc Lê Tinh từng nói muốn xem anh bắt cá, anh ngẩng đầu hỏi Vũ Tiến: "Ngày mai chị dâu có rảnh không? Cô ấy muốn xuống ao chơi, lại muốn xem tôi bắt cá. Sau khi tôi xuống ao thì không thể chăm sóc cô ấy được, muốn nhờ chị dâu giúp tôi trông chừng cô ấy một chút."
Nghĩ một lúc, anh lại nói: "Nếu chị dâu không rảnh thì để Cát Cát chơi với cô ấy cũng được, cô ấy rất thích trẻ con."
Thực ra Lục Huấn không muốn cho Lê Tinh xuống ao, bọn họ bắt cá vào giữa trưa là lúc nắng gắt nhất, làn da của Lê Tinh mỏng manh không chịu được nắng. Nhưng nếu cô ấy muốn thử, anh có thể dẫn cô ấy chơi một lúc, rồi để cô ấy dẫn Cát Cát đến chỗ râm mát xem anh bắt cá.
Cát Cát trắng trẻo đáng yêu giống như cháu trai nhỏ của cô ấy, cũng không bẩn như những đứa trẻ khác, Lê Tinh chắc sẽ thích chơi với con bé.
Vũ Tiến nhìn thấy vẻ dịu dàng hiện lên trên gương mặt lạnh lùng của Lục Huấn, anh ta nhướng mày: "Hiếm khi cậu dẫn bạn gái tới chơi, chị dâu cậu dù bận cũng phải rảnh, nhất định phải tiếp đãi người ta chu đáo. Chẳng lẽ cậu đã xác định rồi à?"
"Ừ, xác định rồi."
Lục Huấn cười, thừa nhận một cách thoải mái: "Không phải cô ấy thì không được."
Thuận Tử nhìn chằm chằm Lục Huấn, đột nhiên đưa tay xoa xoa cánh tay nổi da gà. Trời ạ, cả đời anh ta chưa từng thấy qua bộ dáng này của Tam Xuyến, giống như động vật vào mùa xuân, chịu không nổi.