Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 98
Cập nhật lúc: 2024-10-15 05:05:52
Lượt xem: 125
Trần Chí Khiêm giúp ông cụ giải thích một lần, dọn bát đĩa trên bàn rồi đi rửa chén. Phàn Kỳ thay xong quần áo thì đi ra, cười một tiếng: “Quá văn nghệ, cái gì mà điên loan đảo phượng, ông xứng sao? Nó là giao phối. Tôi đi đây!”
Trần Chí Khiêm kiềm chế mà nở nụ cười: “Đi thôi!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lưu Tương Niên đè n.g.ự.c tức giận: “Thô tục. ”
Phàn Kỳ cười: “Trong xã hội thượng lưu, nam đạo nữ xướng, làm được mà không nói được sao? Hiểu rồi. ”
Cầm chén bỏ vào rãnh nước, Trần Chí Khiêm thúc dục cô: “Đi mau, đi mau, chỉ biết ba hoa thôi. ”
Trần Chí Khiêm cúi đầu rửa chén, trên mặt vẫn nở nụ cười.
Lưu Tương Niên nói với mình, đứa trẻ đến đây một năm mà vẫn không đi tìm mình, có thể thấy được căn bản là anh không muốn nhận người ông nội này, việc mình đến gặp mấy đứa nhỏ, xảy ra hiểu lầm cũng là chuyện bình thường, nếu vừa mới gặp ông một lần mà đã chịu theo mình về thì mình sẽ quan tâm đến đứa cháu như thế sao?
Cảm tình giữa người với người đơn giản là lòng tôi đổi lấy tâm bạn, mình phải cho đi đầy đủ sự quan tâm và bảo vệ thì ai mà có thể vô tình mãi được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-98.html.]
“Chí Khiêm, cháu lớn lên ở trong nước từ nhỏ, ba cháu được bà nội cháu dạy dỗ mà lớn lên, không thể phủ nhận, bà cháu là một người vô cùng xuất sắc, bà ấy kiên cường, xinh đẹp, thông minh, cao quý, nhưng mà bà ấy cũng rất cố chấp, rất khó để thay đổi nhận thức của bà ấy. Mối quan hệ của ông và bà ấy đã trở nên bi kịch vì thời đại đó. ”
Trần Chí Khiêm cất bát đũa được rửa sạch sẽ vào trong tủ: “Ông cụ Lưu, con người không thể vừa muốn lại muốn tiếp, nếu như ông muốn một người vợ ngoan ngoãn nghe theo, ngưỡng mộ thì không nên đi theo đuổi Trần Uyển Âm có tư tưởng độc lập. Tất nhiên ông sẽ tham sống sợ chết, không dám về trong nước đi nhặt xác cho ông cố nội tôi, vậy thì hãy giữ vững nửa người dưới của mình chứ, chờ bà nội tôi trở về. Tất nhiên là ông sẽ coi trọng người phụ nữ xinh đẹp hiền dịu, không quá thông minh, nhưng tốt xấu gì thì cũng đừng làm bẩn nhà của bà nội tôi. Ông muốn nói cái gì? Nói bà nội tôi dãi dầu sương gió từ trong nước đi ra, nhìn thấy ông và người phụ nữ khác chung sống ân ái trong căn nhà của mình, chẳng lẽ ông hy vọng Trần Uyển Âm cá tính sẽ chấp nhận thực tế, thê thiếp hòa thuận sao?”
Lưu Tương Niên qua đi đóng cửa lại, ông cụ nhẹ giọng thở dài: “Chí Khiêm, ông là một người đàn ông. ”
“Tôi cảm thấy một người có thể đảm đương trách nhiệm được thì mới là một người đàn ông, tại sao đến trong miệng ông thì đàn ông đã trở thành kẻ vô trách nhiệm không thể đảm đương được?”
Trần Chí Khiêm cầm khăn lau, lau sạch sẽ bàn.
“Lúc đó bà cháu làm ầm lên, ông bất đắc dĩ mới phải ký vào tờ giấy hiệp nghị đó. Thật sự không phải là điều ông mong muốn. Khi bà ấy bướng bỉnh, ngay cả Phồn Viên cũng muốn bán, là ông mua lại Phồn Viên. Ông cũng không nói mình là người tốt, chắc chắn là ông đã làm sai nhiều, nhưng mà, chỉ cần lúc đó bà ấy tỉnh táo một chút thì mọi chuyện sẽ không như bây giờ. Nghe Phàn Kỳ nói, ba mẹ cháu cũng chịu khổ trong những năm này. Ông chỉ muốn bù đắp cho mấy đứa, cũng không có ý gì khác. ”
“Thế mà ông cho rằng mình mua lại Phồn Viên vì mối tình cũ sao? Chẳng lẽ không phải tại ông ác độc với bà nội tôi sao? Ai nguyện ý để cho chồng và người phụ nữ kia ở trong tâm huyết của mình? Nói muốn bù đắp cho tôi, bù đắp cái gì?”Trần Chí Khiêm cởi tạp dề ra, treo ở móc treo sau cánh cửa.
Lưu Tương Niên bị anh nói, nhất thời không biết nói gì, không thể giải thích rõ ràng chuyện trước kia cho anh được, ông cụ chỉ có thể làm rõ với Trần Chí Khiêm: “Ông không có người thừa kế, chú của cháu đã c.h.ế.t từ mười ba năm trước, chỉ để lại một đứa con gái là Tuyết Nghị, cháu là đứa cháu trai duy nhất của ông. ”