Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 82

Cập nhật lúc: 2024-10-14 14:27:04
Lượt xem: 159

Mẹ chồng tôi đã nhét sợi dây chuyền này vào bên trong chiếc áo bông, mỗi khi nhớ nhà thì bà ấy sẽ chạm vào sợi dây chuyền thông qua áo bông, dù khó cũng có thể cắn răng chịu đựng được, cuối cùng bà ấy đợi được lúc cả nhà đoàn tụ. Về sau tôi kết hôn, hai vợ chồng chúng tôi chuẩn bị tới Hồng Kông, mẹ chồng trao cho tôi sợi dây chuyền này, hi vọng chúng tôi cũng có thể vượt qua mưa gió giống vợ chồng bọn họ, không rời không bỏ. ”

Nguyên chủ vẫn luôn chán ghét nhà họ Trần, chán ghét Trần Chí Khiêm, cho nên những lời này là do Phàn Kỳ từ biên tự diễn ở hiện trường.

Bà Phùng lập tức bắt được vấn đề trong lời nói của Phàn Kỳ: “Không hổ là diễn trò, Cô đã kết hôn từ khi nào?”

“Ngày 22 tháng 3 năm 1985, cục dân chính khu Hoàng Phổ tại Thượng Hải. Tôi còn phải diễn phim cho nên không công bố, bây giờ tôi đổi nghề làm về cổ phiếu, tất nhiên có thể công khai. ”

“Nói như thật, đây là đồ vật của bà chồng cô, vậy nó của niên đại nào? Niên đại đó có công nghệ như thế này, có thể làm ra món đồ thật giả bất phân thế sao?” Bà Phùng muốn vạch trần Phàn Kỳ.

Câu nói này của bà Phùng đã nhắc nhở những người ở đây, có vẻ như sợi dây chuyền này là thật, mọi người đưa ánh mắt tập trung lên trên khối phỉ thúy.

Kim Tiểu Tuệ mới vừa rồi bị bà Phùng làm rối việc chụp ảnh chung, về sau muốn cho bà Phùng gặp chuyện xui xẻo, nhưng mà người ta có ba mẹ giàu có.

Nhưng mà vừa rồi, chồng đã nói cho bà ta biết, phỉ thúy của Phàn Kỳ có lai lịch là hàng quý hiếm.

Bà ta lên tiếng: “Bà Phùng, bà tự xưng là người đánh giá trang sức tốt nhất, tại sao bà lại cho rằng phỉ thúy trên người cô Phàn là đồ giả? Chồng tôi vừa nhìn là biết ngay lai lịch của sợi dây chuyền này, uổng cho bà lớn lên ở Phồn Viên. Sợi dây chuyền phỉ thúy này là món đồ do chủ cũ Phồn Viên cất giữ, bà không biết sao?”Nhắc đến chủ cũ Phồn Viên, cộng thêm lời Phàn Kỳ nói đây là quà trưởng thành ba tặng con gái, người ta cũng nhớ đến lịch sử của Lưu Tương Niên giàu có, chuyện này cũng bị người ta đàm tiếu, ở trước mặt không có người nào nhắc đến, nhưng có ai mà không biết năm đó ông cụ ở rể nhà họ Trần. Lưu Tương Niên chống gậy đi tới, đôi mắt già nhưng vẫn sáng như cũ nhìn Phàn Kỳ: “Cháu nói đây là đồ của bà chồng sao?”Thời điểm hỏi lời này, giọng của ông cụ cũng run rẩy.

Phàn Kỳ nghênh tiếp ánh mắt của ông cụ, trong ánh mắt có sự hiểu rõ và khinh thường, cô lạnh nhạt nói: “Chuyện này lạc đề rồi, vấn đề chính là con gái của ông nói chuyện thô bỉ, vũ nhục tôi. Ông cụ Lưu định xử lý như thế nào?”

“Cháu trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã. ” Dù Lưu Tương Niên có bệnh trong người nhưng khí thế vẫn không giảm. Phàn Kỳ không chịu lui chút nào, thậm chí còn đi thêm một bước về phía ông cụ, ánh mắt lạnh lẽo, trong tiếng nói có vẻ bức bách: “Bảo con gái của ông xin lỗi đi!”Đám người thấy Phàn Kỳ dám nói chuyện như thế với Lưu Tương Niên, huống chi còn có sợi dây chuyền này và chuyện cũ lúc trước về sợi dây chuyền của người lớn tuổi, ai cũng vây xem chuyện vui.

“Cô si tâm vọng tưởng. ” Lúc này bà Phùng lên tiếng.

“Ngậm miệng. ” Lưu Tương Niên nhìn về phía con gái. Lưu Tương Niên nhận ra sợi dây chuyền này, cũng không nguyện ý nhận người thân trước mặt mọi người, cho dù là thật thì cô cũng chỉ là cháu dâu. Nói như thế nào đây? Khí thế của cô gái này cũng không tệ, cũng không chút luống cuống ở trước mặt của ông cụ, cũng coi như ông cụ thưởng thức điểm này, chỉ là lại đi diễn phim, có chút đáng tiếc!

Lưu Tương Niên nhìn khối phỉ thúy kia, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại trăm ngàn lần, qua mấy chục năm rồi, không biết bây giờ bà ấy còn sống tốt không?Nghe lời của cô gái này thì có lẽ là mẹ con bọn họ đã chịu nhiều vất vả, không biết những cực khổ đó có khiến bà ấy suy ngẫm lại bản thân không?Chỉ sợ bà ấy vẫn còn bướng bỉnh như thế.

Chương 83

Nghĩ tới đây, Lưu Tương Niên thu liễm khí thế, trên mặt mang theo nụ cười: “Cô Phàn, hà tất lại không bỏ qua cho người khác như thế?“ Phàn Kỳ cũng cười theo: “Ông cụ Lưu thật biết nói đùa, bà Phùng còn chưa xin lỗi tôi, làm sao ông biết là tôi có lý mà không chịu khoan dung? Nói về “tính chất thứ hai“ của Beauvoi: “Mọi người đều giới hạn người phụ nữ trong bếp hoặc trong nhà sau đó lại ngạc nhiênlà tâm mắt của họ có hạn; Mọi người bẻ gãy cánh cô ấy nhưng tại cảm thán rằng cô ấy không thể bay tiệng. ” cho nên khi tôi nhìn thấy con gái của ông lên tiếng trên báo chí tôi đã không so đo với bà ta. Nhưng mà, hôm nay ở trường hợp như vậy, lời nói của bà ta có tính chất xúc phạm, thậm chí còn thấp kém không chịu được. Tôi tìm được ông, tôi cho rằng ông sẽ có những phẩm chất cơ bản, ít nhất thì tôi cũng nhận được lời xin lỗi nên có. Nhưng ông lại chú ý đến vấn đề khác, cố ý tránh vấn đề mấu chốt. Ông đang dùng hành động và lời nói cho tôi biết, nhà các người đều giống nhau, giàu không có giáo dưỡng sao? “

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-82.html.]

Người vây xem gần như đã biết Phàn Kỳ cùng Lưu Tương Niên có thể có quan hệ, nghe cô nói ra những lời này, dựa vào tài ăn nói của mình nhưng lại không biết tiến lùi hợp lý.

Sắc mặt của bà cụ Lưu bên cạnh Lưu Tương Niên đã trắng bệch, tay siết chặt túi xách, đốt ngón tay trắng bệch.

Một già một trẻ còn còn đang giằng co, thậm chí Phàn Kỳ còn nhíu mày hỏi thăm Lưu Tương Niên.

Lưu Tương Niên tự nói bản thân phải kiên nhẫn: “Trưởng bối của cháu không dạy nói chuyện cần lưu lại một đường sau này mới dễ nói chuyện sao?”

“Trưởng bối của tôi dạy tôi khiêm tốn lễ độ nhưng không thể hèn mọn nhu nhược. Nhìn có vẻ như ông cụ Lưu cũng không có ý định để con gái xin lỗi tôi, giống như tôi mới vừa nói, nếu như từ thiện mà thiếu tôn trọng với người khác thì sẽ biến thành cao cao tại thượng bố thí. ”

Phàn Kỳ liếc mắt nhìn tiêu chí tiệc rượu từ thiện "Như vậy thì buổi từ thiện này sẽ biến thành giả nhân giả nghĩa, tôi sẽ không tham gia tiệc rượu này, tạm biệt!”

Phàn Kỳ nghiêng người nói cùng Liêu Kế Khánh: “Ông Liêu, cảm ơn ý tốt của chú, cháu đi trước. ”

“Nhã Triết, buổi tối không an toàn, con đưa Phàn Kỳ đi. ” Liêu Kế Khánh nói với con trai.

“Được. ” Liêu Nhã Triết quay người sóng vai cùng Phàn Kỳ rời đi.

Nhìn Phàn Kỳ rời đi, Lưu Tương Niên giống như trông thấy Trần Uyển Âm ký đơn ly hôn, muốn cùng ông cụ mỗi người một ngả, ông cụ chưa bao giờ nghĩ tới, lần từ biệt đó là mấy chục năm, nhất thời run rẩy trong lòng, ông cụ không thể tự khống chế được bản thân: “Dừng lại. ”Phàn Kỳ quay đầu, nhìn ông cụ với ánh mắt hỏi thăm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà Phùng nhìn về phía mẹ có sắc mặt tái xanh, cùng người ba đang mang theo vẻ lo lắng, Lưu Tương Niên trầm giọng: “Xin lỗi Phàn Kỳ. ”

“Ba. . . ” Trong trường hợp như vậy, để phu nhân hào môn hơn 40 tuổi bà Phùng xin lỗi một nghệ sĩ nhỏ sao?

Dù cho nghệ sĩ nhỏ này có thể là. . . Vậy thì liên quan gì chứ?

Bà cụ Lưu càng thấy mất mặt hơn, có một số việc ấm lạnh cần tự hiểu, nhưng mà khi ở bên ngoài, hai người họ vẫn luôn thể hiện tình cảm tốt. Nhưng mà ngày hôm nay, còn chưa hoàn toàn xác nhận, ông cụ đã vì cháu dâu của người phụ nữ kia buộc con gái của mình xin lỗi sao?

Phùng Học Minh chạy đến trước mặt Phàn Kỳ: “Phàn Kỳ, tôi thay mẹ xin lỗi em. Dù sao thì chúng ta cũng coi như có giao tình?”

Phàn Kỳ lắc đầu: “Tôi không chấp nhận. Việc này vốn là do anh gây ra, nếu anh nói cho tôi biết chiếc xe kia có ý nghĩa quan trọng thì tôi sẽ không ngồi. Anh đã gặp chồng của tôi, dù lúc đó tôi chỉ nói là bạn trai, nhưng mà tất cả những hành động của tôi đều cố gắng tránh gây hiểu lầm cho anh. Anh không thể ngăn cản mẹ và vợ sắp cưới của mình nói loạn trên truyền thông nên đã gây cho tôi rất nhiều phiền phức. Ít nhất thì trước khi bắt đầu tiệc rượu anh cũng nên nói cho mẹ và vợ sắp cưới của mình biết là tôi đã có bạn trai, tôi chỉ chụp cho WO

cái quảng cáo mà thôi, mẹ của anh cũng sẽ không nói tôi thấp kém thô bỉ như vậy. Anh nên đi xin lỗi vợ sắp cưới của mình đi, lời nói của anh đã khiến cô ta lo được lo mất, không có cảm giác an toàn. ”

Loading...