Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 81
Cập nhật lúc: 2024-10-14 21:27:02
Lượt xem: 105
Trong sách không nói Trần Chí Khiêm dựa vào tư bản gì lập nghiệp, chẳng lẽ là dựa vào tên cặn bã già không có điểm mấu chốt này sao? Chuyện này đúng là khiến cô buồn nôn.
Phàn Kỳ tiếp tục nói: “Ông cụ Lưu. ”
“Cô muốn làm gì?” Bà Phùng đã khống chế được cơn tức khi Phàn Kỳ gọi ba mình, bây giờ lại có chút ung dung nói, giống như vừa rồi bà ta chưa từng thất lễ trước mặt mọi người.
Phàn Kỳ nhìn bà ta giống như nhìn một đứa trẻ náo loạn đang gặp rắc rối: “Vừa rồi bà nói chuyện hành động thô bỉ không chịu nổi, nếu không biết đây là tiệc rượu từ thiện do ông cụ Lưu tổ chức thì tôi còn cho rằng thượng lương bất chính mới khiến cho hạ lương sai lệch, ba con các người thật sự giống nhau. Nếu từ thiện mà không tôn trọng người khác thì cũng chỉ giống như đi bố thí. Thậm chí còn vũ nhục hai chữ này. Tôi không tin người khởi xướng buổi tiệc rượu này lại là người có tầm mắt hẹp hòi, không tích khẩu đức, ngôn ngữ bẩn thỉu. ”
Bà Phùng trong mắt Phàn Kỳ chính là một người phụ nữ sống sung sướng, bị người phụ nữ này dùng loại ánh mắt này, dùng loại khẩu khí này quở mắng trong trường hợp này thì quả thực là vô cùng nhục nhã, bà ta trừng mắt, m.á.u dồn lên mặt: “Chê cười rồi, một người mặc chiếc váy hai, ba trăm, đeo hàng giả, dựa vào việc bán thịt để kiếm ăn như cô thì có tư cách gì tới đánh giá tôi?”
“Cái váy này là chuỗi lễ phục của WO , nó được cắt xén lưu loát, mặc thoải mái dễ chịu, dùng chất liệu rất tốt. Là một chiếc váy có chi phí cao- hiệu quả, WO là một nhãn hiệu dụng tâm. ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-81.html.]
Phàn Kỳ nhìn về phía Phùng Học Minh: "Anh Phùng, tôi giải thích nhãn hiệu của anh như thế đã đúng chưa?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cầm quần áo lấy lòng Học Minh? Cô còn dám nói mình không có ý đồ sao?”
Bà cụ Lưu lên tiếng: "Bây giờ các cô gái trong nước đến thật sự rất kén ăn, có thể đổi trắng thay đen. ”
“Bà cụ Lưu, nếu như bà cho rằng cháu ngoại của bà mời tôi quay quảng cáo cũng là có ý định tiếp cận anh ta thì vì sao lại không trói chân anh ta lại rồi khóa trong nhà, khiến anh ta không rời nhà nửa bước?”
Nghe nói như thế thì người bên cạnh cười ra tiếng, mặt Phùng Học Minh đỏ lên: “Phàn Kỳ, em nói gì vậy?”Phàn Kỳ dùng vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “Từ sâu trong lòng, chẳng lẽ anh cảm thấy thoải mái khi mẹ và bà ngoại của mình nói như vậy về nhãn hiệu mà mình dốc lòng làm nên sao?”
Phùng Học Minh có thể phủ nhận lời của cô sao? Đây là một nhãn hiệu ẩn chứa tâm huyết của anh ta, bị chính mình mẹ mình sỉ nhục như thế, chỉ là anh ta không thể nói gì khi người lớn nói chuyện. Phàn Kỳ nhìn về phía cổ của bà cụ Lưu: “Chiếc dây chuyền phỉ thúy của bà có giá cả rõ ràng trong buổi đấu giá. Trăm vạn thậm chí hơn ngàn vạn đô la Hồng Kông, cao quý không tả nổi. Còn chiếc dây truyền mà tôi đeo chưa bao giờ được công bố giá cả, đối với nhà chúng tôi thì nó có giá trị không gì sánh bằng. ”
Phàn Kỳ đứng ở bên cạnh bà cụ Lưu, không sợ không biết hàng, chỉ sợ hàng so hàng, phỉ thúy trên người cô là cực phẩm của cực phẩm, đứng ở bên cạnh chuỗi hạt của bà cụ Lưu liền tạo ra chênh lệch tới. Phàn Kỳ cúi đầu, đưa tay sờ lên khối phỉ thúy kia, nhìn về phía bà Phùng: “Nữ vương nước Anh thường xuyên đeo một sợi dây chuyền bằng ngọc trai không tròn trịa, bởi vì sợi dây chuyền kia là quà của bà đưa cho con gái. Sợi dây chuyền này của tôi cũng như thế, nó là món đồ mà người ba tặng cho con gái khi trưởng thành. Nó đã cùng bà chồng tôi vượt qua chiến tranh để hoàn thành ước nguyện của ông cố, nó cũng ở bên cạnh bà qua những năm tháng khó khăn, neo đơn, bà tặng nó khi mẹ chồng tôi đi lấy chồng, trong những năm ấy, mẹ chồng ở Tây Bắc, ba chồng ở Tây Nam, con trai ở Thượng Hải.