Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 80
Cập nhật lúc: 2024-10-14 21:27:01
Lượt xem: 81
Phùng Học Minh nhìn thấy bạn trai của Phàn Kỳ, chỉ nói cho Liêu Nhã Triết, anh ta còn không biết có nên tiếp tục theo đuổi Phàn Kỳ không, cho nên không muốn nói với mẹ và Hứa Diệu Nhi rằng Phàn Kỳ có bạn trai. Loại chuyện này không liên quan gì đến bọn họ. Phàn Kỳ cười nhạt, dùng ánh mắt thương hại nhìn bà ta: “Tôi đã xem bài báo kia, tôi vẫn chưa trả lời là bởi vì tôi cho rằng không cần thiết đi giải thích cùng một người không có ý thức độc lập, phải phụ thuộc vào đàn ông, bởi vì suy nghĩ của tôi và bà hoàn toàn khác nhau. ”
Phùng Học Minh thấy Phàn Kỳ cũng không từ bỏ, mắt thấy mẹ mình sắp tức giận thì anh ta vội nói: “Cô Phàn, hôm nay dừng lại ở đây thôi, ngày khác chúng ta lại nói chuyện tiếp. ”
“Ngày khác? Con còn muốn nói chuyện với người phụ nữ này tiếp sap?” Bà Phùng chất vấn Phùng Học Minh.
“Mẹ, đây là trên phương diện làm ăn, mẹ không hiểu. ”
“Làm ăn gì? Con chăm sóc cho việc làm ăn của cô ta còn chưa nhiều sao? Một lần bao nhiêu tiền?” Bà Phùng giận dữ mắng mỏ con trai.
Vốn là Phùng Học Minh định đưa Phàn Kỳ đến chỗ ông, bọn họ đang đứng ở rất gần, bây giờ thấy bà Phùng giận dữ mắng mỏ thì có rất nhiều người nghe thấy, đám người vây quay Lưu Tương Niên nhìn lại, Lưu Tương Niên cũng nhìn lại.
Gương mặt lạnh lùng của Phàn Kỳ cũng đối mặt với mấy vị thương nhân, dùng tiếng nói không nhẹ không nặng: “Ông cụ Lưu!”
Lưu Tương Niên đột nhiên bị một cô gái trẻ tuổi nhìn thẳng, hơn nữa đối phương lại còn dùng tiếng nói như vậy gọi mình khiến ông cụ thấy có chút ngoài ý muốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-80.html.]
“Ông không quan tâm đến việc dạy dỗ đứa con gái vô học của mình sao?” Phàn Kỳ quay người đối mặt với Lưu Tương Niên. Mới vừa rồi là một chút một ngoài ý muốn, bây giờ Lưu Tương Niên cảm thấy bồn chồn trong lòng, ông cụ nhìn thấy trên cổ của cô gái có một sợi dây chuyền mà ông cụ đã không nhìn thấy trong mấy chục năm, chủ nhân của sợi dây chuyền này đã từng đeo nó và chụp cùng ông cụ một tấm hình, chỉ là ảnh chụp kia đen trắng, trên tấm ảnh không có ánh xanh biếc lập lòe kia.
Cho dù nằm mơ giữa ban ngày thì ông cụ cũng muốn gặp lại chiếc dây chuyền này, nhưng cũng luôn sợ gặp lại chủ nhân của nó, tay Lưu Tương Niên nắm chặt thủ trượng run nhè nhẹ, tại sao sợi dây chuyền này lại xuất hiện trên người một cô gái trẻ?Phàn Kỳ phát hiện ông cụ Lưu này vẫn luôn nhìn vào sợi dây chuyền của mình, thậm chí còn không rời mắt.
Phàn Kỳ kết hợp lời vừa rồi của ông chủ Chu, lại nhìn ánh mắt Lưu Tương Niên, nhớ tới chị Hạng nói chuyện nhà họ Lưu, vợ chính thức Lưu Tương Niên tiểu thư nhà họ Trần ở Thượng Hải. Lúc trước cô không hề nghi ngờ chuyện này là bởi vì trong ký ức của nguyên chủ, bà Trần Chí Khiêm c.h.ế.t sớm, nhà họ Trần gần như không có đề cập qua ông của Trần Chí Khiêm, nguyên chủ cũng chưa từng chủ động đi tìm hiểu về tổ tiên của Trần Chí Khiêm cho nên tầm hiểu biết của cô có hạn.
Nhưng mà ba Trần theo họ của mẹ, Phàn Kỳ cũng đến. Bây giờ cô kết hợp việc Trần Chí Khiêm để cô đeo chiếc dây chuyền có giá trị này đến tiệc rượu, mà Lưu Tương Niên trước mắt lại có phản ứng này, trong lòng cô đã bắt đầu suy nghĩ.
Mẹ nó!Trần Chí Khiêm thật quá đáng.
Hóa ra căn bản là anh không quan tâm đến việc cô có bị khinh thường ở nơi như thế này không mà hoàn toàn chỉ muốn cô tới trưng bày chiếc dây chuyền này ra cho ông nhìn sao?Không đúng!
Vân Mộng Hạ Vũ
Nửa đời sau bà Trần lang bạt kỳ hồ, c.h.ế.t không tử tế, nếu ba Trần vẫn luôn ở Hồng Kông thì căn bản sẽ không xuống nông thôn, cũng sẽ không trở về vào lúc tóc trắng bệch, người hơn 40 tuổi, giống chừng năm mươi tuổi, tất cả những chuyện này đều do tên đàn ông già cặn bã Lưu Tương Niên ban tặng. Mặc dù có hai mươi bảy đao treo cao, Phàn Kỳ cũng là người nóng tính, tên khốn Trần Chí Khiêm lại muốn nhận tên cặn bã này là ông sao?
Đi anh.