Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-10-14 21:26:35
Lượt xem: 88
Lúc này lại bày một gương mặt lạnh, hẳn là lo lắng
sợ cô bị Phùng Học Minh đùa bỡn đúng không?
“Yên tâm đi! Ngày đó anh ta bàn hợp đồng quảng cáo với tôi, thời điểm anh ta đề nghị khoản thù lao không hợp lý là tôi đã biết anh ta có ý đồ khác. Tôi đã ra giá thù lao theo thị trường. ”
Phàn Kỳ liếc mắt: "Hôm trước anh ta còn tặng hoa tặng quà ở chỗ công ty vợ sắp cưới của mình làm việc, hơn nữa tòa nhà kia còn ở bên cạnh Diêu Hoa, làm sao mà tôi không biết cho được. Hôm nay, quay quảng cáo, một ông chủ như anh ta lại đến sớm, chờ đợi cả ngày, buổi tối lại muốn đưa tôi trở về. Cũng không nên từ chối anh ta ở đó, hẳn là anh ta sẽ biết khó mà lui sau khi nhìn thấy anh. ”
“Vì sao?” Trần Chí Khiêm tiếp tục hỏi.
“Vẻ ngoài của anh ta kém xa anh. Có anh rồi thì làm sao tôi có thể vừa ý anh ta chứ?”
Phàn Kỳ là người nói vô tâm, Trần Chí Khiêm lại là người nghe hữu ý, chỉ sợ không phải cho rằng Phùng Học Minh không đẹp trai bằng mìn, hẳn là cô biết mình là cháu trai Lưu Tương Niên. Cho nên, chắc hẳn là cô cho rằng mình sẽ là người thừa kế duy nhất cho nên mới chuyển chủ ý đến người mình?
Vân Mộng Hạ Vũ
“Phải không?” Trần Chí Khiêm không tỏ ý kiến cười một tiếng.
Phàn Kỳ phát hiện, tiếng cười này có chút không đúng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-63.html.]
Trong sách nói người này vui buồn bất thường, là bởi vì anh đã trải qua một số việc, nhưng mà không nói lúc còn trẻ anh cũng vui buồn bất thường.
Thang máy đến tầng mười sáu, Phàn Kỳ đi ra ngoài trước, Trần Chí Khiêm theo sau lưng. Móc chìa khoá mở cửa, căn phòng thực sự quá nhỏ, Phàn Kỳ nhìn thấy mấy quyển sổ tay ôn tập tiếng anh ở trên bàn, cô vội vàng đi tới ôm quyển sổ tay: “Ngại quá, anh không ở đây mấy ngày là tôi đã lười dọn dẹp. ”Phàn Kỳ ôm sách vào phòng, tìm một cái túi vải dày để nhét vào, đợi cô đi ra, Trần Chí Khiêm đã cầm nồi đi nấu nước, Phàn Kỳ hỏi: “Anh chưa ăn cơm sao?”
“Chưa. ”Trần Chí Khiêm chỉ vào chiếc thùng giấy cô vừa nhắc đến: "Những gì em muốn đều ở bên trong. ”
“Hả?” Phàn Kỳ hơi kinh ngạc, cô mở cái hộp ta, bên trong có mấy chiếc bình được nylon và giấy bọc lại, ba chai sữa tươi và tương ớt. Mặt mày Phàn Kỳ hớn hở, lần này tốt rồi, có thể ăn thịt hầm chính tông. Trần Chí Khiêm mở hành lý ra, đưa cho cô một cái túi lớn: “Mẹ em bảo đưa cho em. Cà rốt khô của núi Tiêu cũng ở trong đó. ”Phàn Kỳ đã sớm mở chiếc túi ra, kẹo đại bạch thỏ, quả óc chó, còn có hương đậu ngũ vị của miếu Thành Hoàng. Có một cân cà rốt khô của núi Tiêu.
Trần Chí Khiêm lấy quần áo bẩn ra, bỏ vào trong máy giặt, đi ra đi bếp nấu bát mì dầu. Phàn Kỳ mở bóc một viên kẹo đại bạch thỏ bỏ vào trong miệng, đây là hương vị lâu ngày không nếm thử, đối với tầm tuổi của cô, loại kẹo này đã sớm trở thành ký ức của rất nhiều người, bây giờ ăn vào cảm thấy mười phần mùi sữa. Trong miệng có hương vị ngọt ngào, nhìn một đống đồ vật trên bàn, trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn, thấy anh đang ăn mì ở bên cạnh: “Trong tủ lạnh có vịt muối, có màng bọc thực phẩm bọc lại rồi, anh lấy ra ăn đi. ”
Trần Chí Khiêm múc mì ra, mở cửa tủ lạnh, trông thấy một cái bát lớn được bọc lại, sau khi mở bọc thực phẩm ra thì nhìn thấy thịt vịt và hành lá miếng lớn miếng rỏ, dùng đũa gắp miếng thịt đùi, lại lật một chút, gắp một miếng thịt lưng vịt đặt vào bát mì, sau đó bọc lại, bỏ vào tủ lạnh. Anh bưng bát tới, thấy Phàn Kỳ ôm quả óc chó, đang chọn lựa, anh hỏi: “Em đang chọn cái gì thế?”
“Chọn cái có lỗ lớn hơn, như thế thì sẽ dễ bóc hơn. ”Phàn Kỳ bóc vỏ quả óc chó, lấy một tờ giấy đặt lên bàn, cô đặt phần thịt của quả óc chó vào trong tờ giấy.
“Bóc khó lắm sao?”
“Về sau dùng búa nhỏ đập. ”