Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 542
Cập nhật lúc: 2024-10-18 12:03:28
Lượt xem: 22
Trương Nguyệt Cầm cho rằng vợ chồng nhà họ Trần văn hóa cao nên nói chuyện rất đúng đắn, bản thân bà cũng là người từng trải, thế là nói: "Mấy hôm trước mẹ đã lấy vòng ra mới thấy có đầy thịt bọc ở quanh cái vòng đó, suýt lấy nửa cái mạng của mẹ rồi.
Còn nữa, từ khi đặt vòng tránh thai thứ kia ra nhiều như thủy triều. Tóm lại là mẹ cũng nghĩ thế đấy. Anh Anh à, con đừng nghĩ nhiều, nếu thật sự phải chờ hai năm cũng không sao, các con còn trẻ, vẫn nên làm tốt các biện pháp cần thiết."
Con dâu vào cửa nhà mình thì chính là con mình, nếu con trai cảm thấy không thoải mái mà tính tình con dâu lại mềm yếu nghe lời con trai làm xằng làm bậy thì chết.
Bây giờ công tác quản lý của bệnh viện không chặt chẽ, đến lúc buộc phải nạo phá thai, người chịu không chẳng phải con dâu mình sao?
Nghĩ đến đấy, Trương Nguyệt Cầm quay sang hỏi Phàn Kỳ: "Lần này này quay về chắc chắn con có cầm theo, mau lấy ra cho anh trai chị dâu." Hai bà mẹ nói rất có lý, khí thế lại dũng mãnh, Phàn Kỳ chỉ biết ngẩn người đứng nghe, còn Anh Anh thì xấu hổ lấy cớ vào thay quần áo.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của mẹ, Phàn Kỳ đành nhăn nhó đi lấy đồ, cô cũng không dám lấy cái có màu sắc mà lấy hai cái rời và một hộp siêu mỏng đưa ra.
Vừa đưa ra đã bị Trương Nguyệt Cầm lấy hết, chờ con dâu đi ra liền nhét thẳng vào tay cô ấy, một người phụ nữ trung niên như bà chẳng tất nhiên chẳng thèm quan tâm con dâu và con gái lúng túng xấu hổ thế nào.
Đột nhiên, dưới lầu truyền đến tiếng gọi: "Phàn Kỳ, xuống đây."
"Anh con đi làm về rồi." Trương Nguyệt Cầm nói.
Cuối cùng cũng được gặp anh A Tuần vô cùng thương nguyên chủ trong trí nhớ sao? Anh Anh kéo cửa ra: "Em ở trong phòng Kỳ Kỳ, em ấy mua quần áo cho anh đấy, mau lên đây xem đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-542.html.]
Phàn Tuần lên lầu, đi vào trong phòng khách, đây là lần đầu tiên Phàn Kỳ nhìn thấy anh trai mình. Hai anh em họ trông rất giống nhau, anh trai có gương mặt rất ưa nhìn, vóc người rắn rỏi, dù trên người mặc áo lao động màu xanh lam, sau lưng còn có chữ của xưởng đóng tàu nhưng vẫn toát lên sự đẹp trai ngời ngời, trong nụ cười tươi rói mang theo chút xấu hổ.
Anh ấy vừa vào phòng đã ra vẻ nghiêm túc giơ tay xoa đầu Phàn Kỳ: "Ừm, bà nội nói mặt em nhiều thịt hơn rồi, đúng thật này!"
Ai cũng phải bảo cô béo mới được đúng không? Phàn Kỳ chẳng muốn tranh cãi nữa, cô cầm quần áo mua cho anh ấy ra, đẩy đẩy người đi vào: "Mau thử xem."
Vân Mộng Hạ Vũ
Phàn Tuần đang thử quần áo thì Trần Chí Khiêm đeo tạp dề đi vào: "Cơm nấu xong rồi, ba cũng sắp đi làm về, mọi người xuống dưới thôi."
Phàn Tuần mặc quần áo đi ra, cả áo sơ mi và bộ vest đều rất vừa người, anh ấy còn cầm cái cà vạt trong tay: "Anh không biết."
Anh uốn éo hai vai tới lui: "Bộ vest này đẹp thật nhưng mặc chẳng thoải mái gì, cả người cứ gò bó thế nào ấy, có phải mua size nhỏ quá không?"
Trần Chí Khiêm cầm cái cà vạt trong tay anh ấy rồi giúp ông anh vợ đeo lên: "Sao có thể? Đã hỏi kỹ số đo của anh rồi thuê nhà thiết kế hàng hiệu may riêng đấy. Mặc vest không vừa liệu có phải người của trạm xe lửa đổi hóa đơn đầu cơ không?"
Người đẹp vì lụa, ngựa tốt vì yên, mặc xong bộ vest, Phàn Kỳ lại đưa một cái đồng hồ đeo tay cho Trần Chí Khiêm. Trần Chí Khiêm đeo vào cho anh vợ, nói: "Chị dâu nhìn xem có phải rất ra gì không?"
Phàn Tuần xoay người cho đối tượng xem: "Đẹp không?"
Anh em nhà họ Phàn chọn toàn ưu điểm của ba mẹ mà thừa hưởng, giờ lại mặc vest sang trọng, cảm giác đó lập tức ập đến.
"Đẹp lắm." Anh Anh khen.Được đối tượng khen ngợi, Phàn Tuần nở nụ cười ngây ngô, nụ cười này lập tức phá hủy toàn bộ cảm giác vừa rồi: "Được rồi, được rồi! Chúng ta đi xuống ăn cơm thôi." Trần Chí Khiêm nói.